Từ tối gặp toàn là mộng mị, mãi sau mới dỗ được giấc ngủ ùa về, mà giờ này lại bị con Huệ tự nhiên gọi dậy đột ngột. Thành ra Thuỳ Anh mệt mỏi trong lòng bực tức mà cáu nhặng lên:
– Ừ.. tao dậy rồi đây. Mà có chuyện gì thế mày? Để yên cho tao ngủ thêm một lúc nữa được không? Tao đang mệt quá rồi đấy..
Thế nhưng ngay lúc này nếu bất cứ ai chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của con Huệ, thì sẽ đều phải sửng sốt hết sức. Vì rằng trong ấy hãy còn đang lưu lại biết bao nhiêu sự sợ hãi, bất giác nó đưa tay lên miệng làm giấu rồi khẽ “suỵt” một tiếng và thốt:
– Thôi đi.. ngủ ngáy gì nữa. Dậy.. dậy mau tao bảo cái này. Việc động trời đây này.. mà mày nói nhỏ thôi chứ, khách sạn này hình như có Ma thì phải?
– Hả? Ma mốc gì? Huệ à.. mày lảm nhảm nói cái quái gì thế hả? Mà con Hạnh nó đâu rồi?
– Nó.. con Hạnh nó vừa đi ra khỏi phòng rồi, nó còn cõng theo một cái bóng trắng toát bám rịt trên lưng ấy. Thế thì chả phải là Ma chứ còn là gì nữa.
– Cái gì.. cái gì mà là cái bóng bánh cơ chứ? Mày chỉ được cái hươu vượn nói nhăng nói cuội. Thật vớ vẩn quá đi.. Chắc là thằng Dũng nó dậy theo, rồi bọn nó đưa nhau xuống khu nhà vệ sinh chứ gì? Chỉ khéo trông gà hóa cuốc, nói năng linh tinh gây hoang mang dư luận, ngày mai lão Khúc lão chả mắng cho có ngọn mặt lên ấy chứ.
Thế nhưng con Huệ vẫn đinh ninh nhất quyết khẳng định:
– Không.. không phải vậy đâu. Tao chắc chắn đúng là khách sạn này có Ma thật đấy.
Thời điểm ấy tao còn chưa ngủ cơ mà, chả hiểu sao từ lúc mày mơ phải cơn ác mộng, thế là tao cứ nằm trằn trọc mãi. Bỗng lại thấy con Hạnh lò dò ngồi dậy, rồi như đứa mộng du đi lại về phía cuối giường bên chỗ thằng Dũng.
Tưởng là nó buồn đi vệ sinh nên lúc tỉnh dậy thì gọi thằng Dũng đưa đi cùng, nào ngờ là không phải vậy. Hình như con Hạnh nó bị vong nhập hớp mất hồn, nó chả nói chả rằng cứ lừ lừ đi lại chỗ giường bên ấy, rồi đứng chết chân im lìm ở đấy quan sát mãi, cuối cùng thì xoay người mở ra cánh cửa chính đi khỏi.
– Huệ à.. khéo là mày đang bị mộng du ấy? Hiện tại cái Hạnh với thằng Dũng đều không có trong phòng, vậy thì chả là bọn nó rủ nhau đi chung nhà cầu rồi còn gì nữa.
Gớm thật.. trí tưởng tượng của mày cũng phong phú thật đấy Huệ ạ. Mắt mũi kèm nhèm, nhìn gà hóa cuốc, khéo mày chuyển nghề viết truyện kinh dị thì cũng có ối phan hâm mộ đấy.
Thế nhưng con Huệ nghe Thuỳ Anh chế giễu như vậy thì cáu nhặng lên, nó phát cáu rồi không kìm được liền chửi thề ra một câu tục tĩu:
– Thôi đi.. tiên sư cha nhà mày chứ. Tao đang cực kỳ nghiêm túc đấy nhé, tao không đùa đâu.
Từ lúc mày gặp cơn ác mộng đến giờ tao đã ngủ được lúc nào đâu cơ chứ, tất cả mọi chuyện xảy đến trong căn phòng này tao đều nhìn thấy hết mười mươi. Thằng Dũng lúc nãy hãy còn nằm lăn ra ngủ như Trâu trương, thế mà giờ này lại không thấy trong phòng thì cũng thật khó mà lý giải cho nổi.
Nghe thấy con Huệ kể lại như vậy thì Thùy Anh cũng bắt đầu thấy kinh hãi, tự nhiên thấy căn phòng đang ở cứ rờn rợn, toàn thân sởn hết gai ốc. Bản thân cũng thấy có gì đó thật khó giải thích, không còn bình tĩnh được nữa mà cũng thốt lên:
– Ối giời ạ? Thế con Hạnh đã ra khỏi phòng lâu chưa? Lỡ mà xảy đến chuyện gì với nó thì chết..
– Ừ.. nó vừa ra khỏi phòng thì tao liền gọi mày luôn đấy còn gì.
Sự việc vừa rồi xảy đến quá nhanh, hai cô bạn còn chưa kịp phản ứng là nên gọi thằng Dũng dậy, hay gọi cả đoàn dậy để đi tìm người. Đột nhiên từ phía cuối vườn, một tiếng hét kinh hãi vang lên rồi vụt tắt lịm, phá tan bầu không khí tĩnh lặng đêm trường. Tiếng hét ấy to đến mức đã ngay lập tức đánh thức toàn bộ mọi người trong khách sạn nhỏ này tỉnh dậy. Mọi người ai nấy đều hiếu kỳ, từng người được phát cho một cây đèn sáng, rồi nhanh chóng túa ra chạy về hướng vườn sau tìm kiếm.
Đêm rạng sáng ngày hai mươi tư tháng chạp, tiết trời đã rét mướt lắm mà còn có mưa phùn lất phất, càng khiến cho khu vườn sau khách sạn thêm tối tăm ẩm thấp. Bỗng một người trong số những người cầm đèn chạy trước kêu toáng lên:
– Úi trời ạ! Hạnh.. Hạnh à, có bị làm sao không? Sao lại nằm lăn ở đây cơ chứ?
Thì ra tiếng hét lớn vừa rồi đúng là con Hạnh, giờ này thì nó đang nằm lăn sóng xoài bất tỉnh ngay giữa lối đi, chưa rõ sống chết.
Chắc hẳn vừa rồi nó đã trông thấy thứ gì đáng sợ lắm nên mới ngã ra ngất lịm, nằm co quắp sát ngay mấy bụi chuối già, miệng lưỡi cứng đơ sùi đầy bọt mép.
Thấy vậy thì mọi người liền xúm lại lạy gọi, rồi định bế vào nhà nhanh chóng sơ cứu. Nào ngờ bỗng từ trong nhà vệ sinh lại có một người hồng hộc phi thân chạy ra chả khác chi như vừa bị ma đuổi, người đó không ai khác lại chính là Dũng. Lúc này bất cứ một ai mà nhìn đến anh ta đều phải kinh hãi, mặt Dũng trắng bệch cắt không còn hột máu, ánh mắt vô thần toán loạn tinh quang, chắc vừa nhìn thấy thứ gì khiến anh ta sợ hãi quá.
Biết là có sự chẳng lành, mà cũng không thể để người gặp nạn nằm ngất bên ngoài trời mưa lạnh lâu được. Lập tức lão Khúc Tam Quỷ hô lớn, bảo đám thanh niên trai trẻ nhanh chóng bế con Hạnh vào nhà. Sau đấy thì mỗi người mỗi tay mỗi chân, kẻ thì xoa dầu đánh gió, người lại pha trà gừng đổ cho con Hạnh nuốt lấy. Cũng phải mất chừng một lúc thì con Hạnh mới dần tỉnh lại, nhưng nó cứ ngơ ngơ ngáo ngáo rồi lại chỉ tay về hướng cây Nhãn cổ thụ sát ngay vườn sau. Ánh mắt nó toát lên vẻ sợ sệt thấy rõ, bất giác liền thốt lớn:
– Có, có Ma.. có người treo cổ trên cành nhãn kia kìa..
Lời của Hạnh vừa mới thốt khỏi miệng, bỗng lúc này Dũng cũng đã vững tâm hơn, cậu ta tiến ra đứng trước đám đông liền thốt lời phụ họa:
– Đúng, đúng đấy mọi người ạ.. Đúng là bọn em vừa mới gặp Ma, bị Ma nó trêu nữa đấy. Trên cành Nhãn già nơi sát vườn sau có người treo cổ thật, vây quanh bên dưới gốc nhãn ấy còn cả một đống người kỳ dị đáng sợ lắm.
Chả là tối nay không hiểu sao em ăn phải thứ gì mà đau bụng kinh khủng, trời thì tối mà khu vệ sinh lại ở mãi cuối vườn. Cũng vì ngại bạn bè chê cười là đồ nhát gan, nên dù thế nào cũng cố để không phải gọi hay đánh thức ai đi cùng. Nhưng mà càng cố chịu đựng thì càng không thể chịu thêm được nữa, chẳng may mà xổ ra đây thì có mà ê mặt hơn ấy chứ. Thế là đành đánh liều mò mẫm trong đêm, cứ dò dẫm lần xuống khu vệ sinh cuối vườn.
Trong lúc em đang cố giải quyết cho xong nỗi buồn, liền bị kẻ nào đó gõ cửa trêu trọc. Lạ một điều là từ bên trong khu nhà cầu này có thể quan sát nhìn ra khắp hướng được, thế mà không hiểu sao có người gõ cửa như vậy mà nhìn mãi vẫn không thấy. Toàn thân em sởn hết gai ốc, nghĩ rằng chắc mình đã gặp Ma thật rồi, còn bị nó trêu nữa thì thật sui sẻo. Đang nghĩ nước làm sao để thoát được lên nhà thì bỗng lại một phen khiến em á khẩu, suýt chút nữa ngã ngất mà chúi đầu xuống đống phân trước mặt, chắc chắn sặc ngạt sẽ phải lên đường về hầu hạ tiên tổ.
Lúc này mắt nhìn đã quen với bóng tối, chẳng ngờ trên cành nhãn xát tường nhà tự lúc nào liền đã xuất hiện cái xác người treo cổ, lưỡi đã thè dài đến độ gang tay, cứ đều đặn đung đưa lay động trước gió. Có điều khiến cho em kinh sợ hơn nữa chính là, cái xác ấy bị hai tên quỷ gia đùa cợt, như kiểu người ta đang chơi trò thả diều trong những đêm trời hè vậy.
Em còn đang sợ hãi đến độ điếng người, liền thấy Hạnh người yêu em đang từ từ dò dẫm tiến tới ngày một gần về nơi gốc nhãn. Trên lưng vẫn đang nặng nhọc cõng theo một con Ma nữ đáng sợ lắm, con Ma cứ trườn qua trườn lại đu bám lấy cổ Hạnh, lại liên tục hít hà hút lấy những làn tinh khí béo bổ từ người sống. Cứ chốc chốc Ma nữ lại ngẩng đầu lên dòm ngó khắp lượt, tự mỉm cười đầy ma quái, có điều mắt nó đã không còn chỉ trơ lại có hai cái hốc đen ngòm sâu hoắm, giòi bọ cũng từ đó bò ra bò vào nhìn mà phát ớn.
Thấy thế thì em liền định hét toáng lên để cảnh báo cho Hạnh biết, nhưng tận sâu bên trong tâm thức lại thôi thúc là không nên làm vậy, sợ một khi hét lên cảnh báo thì bọn Ma kia nó liền bóp chết cô ấy. Còn đang chưa biết xử trí ra làm sao, thì bỗng Hạnh đã hét ầm lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất bất tỉnh.