Nét mặt ai cũng đều nghiêm túc, tay chân nhanh nhẹn bê vác từng món đồ vào trong lều, hoàn toàn không để ý đến Chu Ngọc Lan hét khản giọng rặn hỏi bọn họ.
“Mấy chú ơi, chả nhẽ mấy chú tính nhốt bọn cháu trong đây thật ư? Bọn cháu còn phải về nhà với ba mẹ nữa mà.”
“…”
“Mấy chú ơi, cháu xin chú đó, đừng đặt hàng rào nữa!”
“…”
“Mấy chú..”
Bộp!
“Đừng nói nữa, bọn cháu sẽ không được về nhà đâu.” Sĩ quan thản nhiên bỏ hòm dụng cụ xuống, lười để ý đến Chu Ngọc Lan nên chỉ nói qua như vậy để cô biết mà từ bỏ, lại nhìn nét mặt đầy thất vọng của cô thì tặc lưỡi lắc đầu.
“Chậc, lũ trẻ ngày nay đúng là chỉ biết làm loạn mà không chịu quan sát tình hình.”
* * *
Dương Lệ Nhiên cư nhiên lại trốn được một mạng, ngồi trong góc tối ở ký túc xá tra thứ gì đó trên mạng, tay không ngừng đánh máy rồi lại lướt chuột, nhưng có vẻ thứ cô tìm kiếm vẫn không lần ra được. Bất lực nên đành gập latop lại, vặn tay nắm mở cửa muốn đi tìm hai người Đào Nguyệt và Chu Ngọc Lan.
Khi nãy cô trốn đi trước là để gấp rút muốn tìm thông tin của Dạ, lại không biết rằng việc đó đã cứu cô một mạng cũng như khiến hai người kia chết sống chết dở vì hạnh kiểm trong học bạ một phen. Trước mắt là như vậy, cô không hề nhận được bất kỳ một cuộc gọi nào từ ông nội từ lúc Dạ bắt đầu tiến vào trường. Hầu như trên mạng xã hội đều đã làm tốt việc trấn an phụ huynh của những học sinh bị Dạ nhắm đến.
Đó chỉ là đa số, bởi Dạ dường như có mục đích khác khi nhắm đến những người có hoàn cảnh rất đặc biệt – cô nhi, hoặc bị cha mẹ bỏ rơi.
Dương Lệ Nhiên rất muốn biết rốt cuộc Dạ muốn bọn họ làm cái gì, nhưng quan trọng vẫn nên tìm hai người kia trước hơn là quan tâm đến Dạ.
“Nhiên Nhiên! Cậu xong đời rồi.”
“Hai người làm sao thế? Á!”
Gân xanh trên má Đào Nguyệt và Chu Ngọc Lan nổi lên, hai người lao vào xâu xé mặt và tóc của Dương Lệ Nhiên ngay giữa cầu thang, không kịp để cô hét lên tiếng nào, trực tiếp nhét thẳng cuộn giấy vệ sinh vào miệng cô rồi lôi xộc xệch ném vào trong phòng.
“Ưm.. ứm.. ưm?”
“Nhiên Nhiên, cậu lại dám trốn trước để bọn tôi chịu cảnh rước họa vào thân. Được, được lắm, hôm nay tôi sống chết với cậu.”
“Lan Lan, đánh mạnh vào, đánh chết cậu ta luôn đi. Thường ngày vác cái mặt khó ưa với cả thế giới đã muốn đấm lắm rồi, hôm nay lại dám bỏ mặc chị em trốn họa một mình. Đánh! Đánh nhiều vào cho tớ.”
Chu Ngọc Lan vốn đã xắn tay áo từ lâu, nghe lệnh cho phép liền hớn hở lao vào “thương thương” má và tóc cô thật nhẹ, trước khi động thủ còn bồi thêm một câu:
“Nhớ gọi xe cấp cứu, tiện thể chuẩn bị mấy cái nạng!”
“…”