Cái thằng còn lại nhìn thấy la lớn và đồng thời xông tới Phong Vũ “Ngươi là ai?”
“Ầm!”
Nhưng một giây sau thì cái thằng vừa xông tới bị Phong Vũ một cước đá bay ra khỏi nhà, nằm lăn qua lăn lại kêu la thảm thiết.
Cái thằng còn lại trong tay Phong Vũ ngay cả lên tiếng nói chuyện cũng không có cơ hội thì đã bị Phong Vũ tát liên tục mấy bạt tay, sau đó cũng ném ra khỏi nhà.
Phương Vũ chầm chậm nói: “Ai thiếu nợ cái ngươi thì các ngươi đi tìm người đó. Ta cho các ngươi ba giây, đập tức biến mất khỏi chỗ này.”
Hai thằng đòi nợ hai ba cái thì đã bị Phong Vũ thu thập, đầu óc choáng váng, biết được sự lợi hại của Phong Vũ, nên cũng không dám nán lại, thậm chí ngay cả một câu cũng không dám trả lời đã co giò co cẳng chạy trối chết.
Phương Vũ xoay người lại thấy Vu Minh Minh vẫn còn đang vừa run rẩy vừa khóc, Phương Vũ mới cúi xuống nói: “Không sao rồi, Anh đã đuổi bọn chúng đi rồi.”
Vu Minh Minh lao đến ôm chặt Phương Vũ, “Oa” tiếng khóc ngày càng lớn. An ủi Vu Minh Minh một lát, và sửa lại cửa lúc nãy bung ra, Phương Vũ mới trở lên lại tầng trên phòng mình. Nói thật ra, Phương Vũ sống cũng gần năm ngàn năm, bất cứ là chuyện gì thì cũng đã gặp qua rất nhiều cho nên tính tình cũng trở nên không còn quá chú trọng, có thể nói là vô tâm.
Đối với những chuyện bất hạnh của một số người, chẳng hạn như chuyện của Đường lão gia tử, hắn ta cũng chọn cách nhắm mắt bàng quan không quan tâm. Hiện tại hắn ta cũng chỉ chọn giúp đỡ một số người có quan hệ với hắn, hoặc là người mà hắn cảm thấy thú vị.
Trời cũng đã khuya, Phương Vũ nằm trên giường nhắm mắt định đi ngủ thì ngay lúc này lại nghe được tiếng gõ cửa phòng mình. Bước xuống mở cửa thì thấy đứng trước cửa phòng chính là Vu Minh Minh đang bận một bộ đồ ngủ.
“Phương Vũ ca ca, em, em không dám ngủ một mình.. Anh có thể cho em ngủ ở phòng anh không?” Vu Minh Minh với đôi mắt hơi sưng do lúc nãy khóc vì sợ, vẻ mặt rất đáng thương nói.
Ngoài mẹ cô ta ra, người mà cô ta tin tưởng nhất chính là Phương Vũ.
Lúc này Phương Vũ ngây người ra, nhà anh ta chỉ có một chiếc giường. Nhưng khi nhìn thấy Vu Minh Minh vẫn còn sợ do chuyện xảy ra lúc nãy, Phương Vũ thấy vậy cũng không có cự tuyệt.
“Tối nay em ngủ trên giường của anh vậy.” Phương Vũ nói.
“Em, em ngủ dưới đất là được rồi, anh ngủ trên giường đi.” Vu Minh Minh nói.
Phương Vũ lại nói: “Không sao, hôm nay anh ở trên xe lửa cũng đã ngủ rất nhiều rồi, hiện tại cũng không cảm thấy buồn ngủ lắm.”
Vu Minh Minh nghe thấy vậy cũng không lên tiếng nữa rồi cẩn thận leo lên giường của Phương Vũ. Vu Minh Minh trong lòng thầm nghĩ đây là giường ngủ của Phương Vũ ca ca sao, trên đây vẫn còn hơi ấm đọng lại, ca ca mới vừa ngủ trên đây sao..
Vu Minh Minh nằm trên giường rồi nhìn về phía bàn làm việc mà Phương Vũ đang ngồi, trên bàn làm việc chất đầy những tờ phương thuốc, khuôn mặt lúc này bỗng nóng bừng.
Ta đang nằm trên giường của Phương Vũ ca ca thật sao..
Phương Vũ ca ca đang xem gì vậy?
Phương Vũ ca ca sao lại biết đánh đấm giỏi thế?, hai người đàn ông lúc nãy hung dữ như vậy mà Phương Vũ ca ca chỉ hai ba cái là có thể ném bọn chúng ra ngoài rồi.. thật là phong độ.
Vu Minh Minh như thiếu nữ hoài xuân, suy nghĩ lung tung, không bao lâu thì đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, Phương Vũ đi đến trường học của mình, là trường trung học phổ thông Giang Hải.
Thật ra mấy ngàn năm nay, anh ta đã đi học qua rất là nhiều trường.
Nhưng cũng không có cách nào khác, phải sống tiếp thì phải như một nguời bình thường thôi. Anh ta cũng là thử qua rất nhiều công việc khác, nhưng chỉ cảm thấy đi học là thú vị nhất và thoải mái nhất.
Đi đến phòng học của mình, Phương Vũ ngồi vào vị trí của mình, ở ngay cuối góc lớp học. Ở trong lớp, anh ta là một người trầm lặng ít nói, nên cũng không có bạn bè nào, cũng không có mấy ai chú ý đến anh ta.
Phương Vũ dám bảo đảm là trong lớp có hơn một nữa lớp có thể cũng sẽ không biết đến tên anh ta.
Lúc này vang lên những tiếng xì xào bàn tán của những bạn học trong lớp
“Nghe nói hoa khôi Đường Tiểu Nhu lớp chuyên bên cạnh chuyển đến lớp chúng ta, là thật sao?”
“Thật đó, lớp trưởng chúng ta ở bên ngoài phòng giáo vụ nghe lén được Đường Tiểu Nhu nói chuyện với thầy chủ nhiệm lớp chúng ta, nội dung chính là cô ta yêu cầu muốn chuyển qua lớp chúng ta.”
“Trời đất, chuyện gì đang xảy ra vậy?, đây chính là nữ thần đó! Tại sao cô ta lại muốn chuyển đến lớp chúng ta?, lẽ nào cô ta đã thích người nào đó trong lớp chúng ta sao?”
Những người này bàn tán Phương Vũ đều nghe thấy, nhưng anh ta cũng chỉ cảm thấy bọn họ rất ồn ào.
“Ê, Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu muốn chuyển đến lớp mình kìa, sao cậu không cảm thấy có một chút kích động gì vậy?” thằng mập tên Lưu Đống ngồi chung bàn khều khều tay Phương Vũ nói.
“Có gì mà kích động chứ, ta cũng có biết cô ta là ai đâu?” Phương Vũ đáp lại.
“Trời, Đường Tiểu Nhu mà cậu cũng chưa nghe nói qua à?, cô ta chính là thiên kim của Giang Nam Đường gia đó, gia thế hiển hách thì khỏi phải nói, quan trọng là cô ta có khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ, là hoa khôi đích thực của trường Giang Hải chúng ta, nhân vật thuộc dạng cấp bậc nữ thần trong mắt những đứa con trai trường này!” Tên mập Lưu Đống kích động nói.
Giang Nam Đường gia sao?, hình như là đã nghe qua ở đâu rồi thì phải.
Nhưng Phương Vũ cũng chỉ là “Ồ” một tiếng, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt nằm dài trên bàn học. Một đêm không ngủ, cũng có chút buồn ngủ.
Thấy Phương Vũ không có hứng thú, Lưu mập cũng không nói nữa.
Tiếng chuông bắt đầu giờ học vang lên, mọi người ai về chỗ đấy, những thằng con trai thì đang mong chờ nữ thần của bọn họ tiến vào.
Quả nhiên, thầy chủ nhiệm Hoàng Hải lúc này bước vào lớp theo sau là một nữ sinh cũng tiến vào chung.
Nữ sinh này mặc bộ đồng phục trường, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt không son phấn, nhưng da dẻ rất là trắng sáng. Khuông mặt cô ta rất có nét, đôi mắt thì sáng long lanh, sóng mũi cao cao, đôi môi mọng đỏ.
Cũng là bận đồng phục nhưng so với mấy đứa con gái khác thì đúng là hoàn toàn khác xa, cảm giác như là một tiên nữ vậy.
Đây chính là hoa khôi, chính là nữ thần đó.
Trong lớp học không những mấy đứa con trai mà ngay cả mấy đứa con gái đều thán phục.
Lúc này thầy chủ nhiệm Hoàng Hải trịnh trọng nói: “Từ hôm nay trở đi, bạn Đường Tiểu Nhu chính thức chuyển đến lớp chúng ta, cùng chúng ta học tập. Sau đây cho một tràng pháo tay chào đón bạn học mới của chúng ta.”
Trong lớp học những học sinh đều vỗ tay, tình hình ồn ào này làm cho Phương Vũ tỉnh giấc ngước nhìn lên.
Khi ngước nhìn lên thì Phương Vũ liền nhìn thấy Đường Tiểu Nhu đang đứng trên bục giảng.
Ồ? Là cô ta sao?
Phương Vũ ngay lập tức liền biết Đường Tiểu Nhu chuyển đến lớp này là vì mục đích gì.
Lúc này Đường Tiểu Nhu cũng đang ngó khắp lớp để tìm kiếm Phương Vũ, sau đó nhìn thấy Phương Vũ đang ngồi ở cuối lớp, đôi mắt liền phát sáng.
Phương Vũ, anh quả nhiên ở đây!
“Lão sư, tôi muốn ngồi kế bạn học kia” Đường Tiểu Nhu chỉ về hướng bàn học của Phương Vũ mở miệng nói.