Lý Thành Thiên tức giận, có chút thở gấp. “Vậy ta hít tới khi nào? Đợi cho thiên binh thiên tướng xuống bắt sao? Mà nghe nói vài thần tiên nhìn thấu Tam Giới, ta tại đây hẳn bọn họ đều biết!”
[Một ưu điểm của hệ thống, từ lúc xuất hiện đã giăng toàn bộ kết giới ngoài Địa Phủ, dù không thể ngăn cấm người khác bước vào, nhưng muốn dùng pháp nhãn xem thì không được.]“Được rồi, nói đi nói lại, ta nên làm thế nào?”
[Có thể xem thử bản đồ Địa Phủ một chút!]Lập tức một màn hình đen sì xuất hiện trong đầu Lý Thành Thiên, mà hắn lưu ý nhất là một chấm đỏ trên màn hình.
“Cái màu đỏ đỏ hẳn là ta đi! Nhưng sao không thấy gì nữa?”
[Bị đánh không còn chút cặn đương nhiên là không có gì? Nói chung ba trăm năm qua không biết thay đổi ra sao, ký chủ tự mình khai phá bản đồ, hệ thống dần cập nhật. Lưu ý đừng đi qua kết giới, hệ thống không kịp độ!]Lý Thành Thiên dần quen giọng điệu này, thở dài, bước đi tới phía trước.
Quả nhiên đi tới đâu Lý Thành Thiên thấy màn hình sáng lên chỗ đó, hệ thống làm việc cũng nhanh, đã tạo nên hình thái trên bản đồ vị trí xung quanh hắn.
Cái này giống như kiếp trước Lý Thành Thiên chơi game xây thành, cũng không sai biệt lắm.
Vừa nghĩ tới game xây thành Lý Thành Thiên có chút chột dạ.
Nếu như xây dựng không kịp thời gian, ắt hẳn đội quân khác sẽ qua đánh, mà tình trạng phòng thủ vô cùng khó khăn, vì bị chiếm mất tài nguyên, quân số thua thiệt.
Cho dù thắng cũng phải trùng tu nhà cửa, tiếp tục đốn cây tìm mỏ vàng, rèn luyện quân lính.
Xét Địa Phủ hiện tại, Lý Thành Thiên nghĩ khi xưa là không kịp chuẩn bị rồi, hơn nữa cũng không thành công phòng thủ.
Nhưng Lý Thành Thiên không biết hệ thống có thể xây nhà hay chăng, ít ra còn có kết giới, nhất định sẽ có pháo đài chứ, nếu vậy cũng không tệ.
Hắn không hỏi nhiều, tập trung mở sáng bản đồ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, còn ngay cả nhà mình cũng không rành đường đi, làm sao giữ nhà.
Một hồi Lý Thành Thiên đã cho bản đồ kéo một đường dài, đương nhiên là đại lộ dưới chân.
Rốt cuộc điểm dừng tại một khâu đất tầm 10m, bên trên đầu lâu xương sọ nằm rải rác, trông vô cùng quỷ dị.
Không đúng, Lý Thành Thiên là Địa Phủ Đế Vương, là Boss, hắn sợ cái gì.
Địa Phủ mà, nếu như có hoàng kim óng ánh thần tiên bay lượn mới đáng sợ nha.
Chú ý còn có một thanh kiếm cắm xuống tại trung tâm, toàn thân hắc ám, đầu tay cầm chạm khắc đầu sọ, nhìn qua liền biết không phải đồ thiện lương.
[Ký chủ hãy tới gần cho hệ thống tiếp nhận thông tin!]Lý Thành Thiên quét mắt, cả gan bước tới.
[Đây là bảo địa!]“Ngươi giải thích rõ hơn đi!”
[Ba trăm năm trước Phong Đô Đại Đế như là biết được tình cảnh, đã dùng hết phần tàn hồn lưu lại nơi này. Mà lúc đó hoàn cảnh nguy kịch liền kích phát khả năng bảo hộ, ngay cả Thông Thiên Tuệ Tam Đồng của Nhị Lang Thần cũng nhìn không ra, Phong Đô Đại Đế thật khéo sử dụng tàn hồn!]“Ngươi nói Nhị Lang Thần cũng không biết, ngươi lại biết? Hệ thống ngươi đừng hố ta nha!”
[Bất kỳ chỗ nào đều có lưu trữ ký ức, nhưng phải là có duyên mới thấy, vô duyên cho dù đạo hạnh tới đâu cũng không thấy. Cho nên hệ thống thành lập trên người ký chủ, từ đó đã có thể dễ dàng tiếp nhận những nguồn ký ức này.]“Thì ra là vậy!”
[Còn nữa, trải qua ba trăm năm ngắn ngủi, vậy mà nuôi dưỡng ra một thanh Phế Tiên Ma Kiếm, đầu sọ quỷ phía trên đúng là không còn gì phù hợp hơn để trang trí! Thiết kế cũng thật tinh xảo, đem kỳ kim huyền thiết so ra đúng là cặn bã!]“Hệ thống, ngươi bớt đi!” Lý Thành Thiên xạm mặt nói. “Sao ngươi biết nó là Phế Tiên Ma Kiếm?”
[Đương nhiên Phong Đô Đại Đế đều chuẩn bị cho nó một cái tên hoàn chỉnh! Mặc dù phế tiên, nhưng danh xưng không nói lên tất cả, ký chủ ưu tú thì phế cái gì cũng được, ký chủ vô năng thì miễn cưỡng cắt hành tây.]“Ngươi là đang xỏ ta?” Lý Thành Thiên hừ một tiếng. “Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, sáo lộ quá quen thuộc, đa số nhân vật chính đều mang kiếm!”
Hắn thật phiền muộn không thôi, gặp ngay binh khí liền mất hết ý chí, là thuộc tính đấu sĩ nha.
Không phải xạ thủ bắn lén sao, ít ra cũng là pháp sư đứng từ xa triệu hồi hoả cầu lôi kích đi, đằng này đấu sĩ chính là lao vào chịu sát thương.
Nghĩ tới đây Lý Thành Thiên lại muốn về nhà, nhưng nhớ tới hệ thống đề cập lôi kiếp, kiên trì ở lại.
Hắn cùng hệ thống bám dính, định vị không sai được, tránh chỗ nào cho thoát.