Dung Hoa mỉm cười, lấy chiếc khăn tay che miệng lại.
“Muội không có sao, chỉ là cảm thấy hơi rát cổ họng, có lẽ tách trà đã hết rồi nên không thể uống được!”
Ý Lan nghe nàng nói sự tình, liền cho người hầu hạ. Hoàng Diệp nhìn nàng ta lưu phần phẫn uất, ghé tai nói với Bảo Trúc.
“Tỷ tỷ, nữ nhân này quả thật không tầm thường! Cô ta hình như có mưu tính gì đó!”
“Không tầm thường thì đừng đụng vào! Có mưu tính thì cũng không nên tiết lộ, đằng nào cũng không có bằng chứng, nói ra sợ lại thêm thị phi!”
Hàn Thủy liền ngay lập tức đứng dậy rồi hành lễ.
“Thưa Đích phúc tấn, muội cảm thấy không khoẻ, xin lui về tẩm điện nghỉ ngơi!”
“Không cần hành lễ, nàng lui xuống đi!”
Hàn Thủy liền quay người đi ngay, cơ hồ lả lướt như tà áo dài căng phồng trong gió.
Ngồi bên cạnh Hoàng Diệp, là Lâm Tịnh Nhu, xuất thân ngoại tộc, thuộc dân người Cổ Tộc Hoà Chiêu Quốc. Nàng ta dung mạo không xinh, nhưng được nụ cười duyên dáng, đôi mắt tinh anh thông thái sự đời. Nàng nói nhỏ với Hoàng Diệp.
“Muội có cảm thấy Dung Hoa và Lệ Hằng ấy khá ngạo mạn không?”
Hoàng Diệp cảm giác bất an, hỏi:
“Tại sao tỷ lại có phỏng đoán như vậy?”
“Cuộc đời ta sống chưa trọn vẹn thanh xuân, nhưng cũng đã am hiểu tường tận những thủ đoạn chốn cung cấm này rồi!”
Nàng ta thở dài một tiếng, lấy một hơi thật sâu lại hạ giọng nói tiếp.
“Năm xưa cô mẫu của ta, là Hạnh Quý Phi dùng bao chiêu trò đấu đá với người khác, lại bị Di Đại Quý Phi bức tử như thế nào, ta đều rõ. Những câu bông đùa hay cố tình trêu ghẹo như ban nãy thùa sức hiểu tận, làm sao ta có thể dường như không biết?”
Bảo Trúc kinh hãi tột độ, xiết chặt tay Hoàng Diệp mà thán rằng:
“Vậy nghĩa là ta và muội gả vào đây chẳng khác gì giao trứng cho ác, sẽ te tua tan nát cả một đời hay sao?”
“Vương phủ tựa như cung cấm thu nhỏ, có thể chỉ là sự đấu đá tranh sủng của các thê thiếp! Nhưng đã là cung cấm thật sự, đâu phải chỉ đơn giản là nội chiến thâm cung, còn phải tranh giành vì mẫu tộc, tranh đến cả tiền triều cũng trở tay không kịp!”
Hoàng Diệp hơi rợn người, nàng chỉ am hiểu được sóng gió tiền triều, nào ngờ hậu cung cũng không bao giờ yên ắng. Nàng nhìn Lâm Tịnh Nhu, nàng ta nhìn xa xăm một góc tối nào đó, lại bừng sáng lên, lựa lời nói.
“Ta biết sức ta có hạn chế, chỉ mong muội thương tình cứu giá giúp đỡ cho ta! Ta bằng lòng bên cạnh muội, ta nghĩ rằng chỉ có muội là an toàn nhất!”
Hoàng Diệp lại nghi vấn nàng ta, sự tình như vậy thật không thể không chấp nhận.
Tịnh Nhu thầm cười trong lòng, suy đi nghĩ lại, người hiền lương thục đức không có nghĩa luôn mãi hiền lành.
Con giun xéo lắm cũng quằn, Hoàng Diệp nàng ta ắt sẽ có ngày gây nên đại sự hoan hỉ.
Nàng ta chỉ là không chắc chắn, thời gian ấy sẽ kéo dài được bao lâu? Nhưng niềm tin mãnh liệt vẫn có thể tạo nên sự chiến thắng.
“Điều bây giờ ta mong muốn, là trả được mối thù cho cô mẫu của ta!”
Nói đoạn, tâm trạng của Tịnh Nhu bỗng trầm xuống, hàng mi tĩnh lặng chất chứa điều gì bí ẩn, cơ hồ khiến người khác hoang mang day dứt.
Lúc này một cách cách khác lại lên tiếng, là Quyên Cơ – dung mạo đoan trang, trên tay đeo vòng vàng đính kim sa và đá quý, trông bắt mắt vô cùng.
Nàng ta khoác lên mình bộ xiêm y thanh tú, đường may tinh xảo, xem ra rất có mắt thẩm mỹ.
“Tỷ tỷ, tỷ đoán xem, chúng ta chỉ vừa gặp đã quen từ lúc tập trung tại phủ, cũng chưa có thời gian nhiều để học hỏi nhau nhiều hơn! Hay là cứ cùng nhau dạo một vòng Ngự Hoa Viên, xem là tạm bợ, phần nào gắn kết tình tỷ muội! Tỷ thấy như thế nào?”
Lệ Hằng bỗng cất tiếng chen vào:
“Vậy sao? Ta sợ chỉ tốn thời gian vô ích, sau này cũng sẽ chung sống lâu dài, càng thêm hiểu nhau thôi!”
Quyên Cơ cười nhạt, nhìn thẳng vào đôi mắt giương oai, kiêu ngạo của ả mà mỉa mai.
“Có tốn thời gian hay không, ắt biết! Nếu như cô có sợ, thì cứ ở lại vương phủ, đâu có ai ép buộc cô phải tham gia!”
“Cô!”
Lệ Hằng nổi đoá, liền bị Ý Lan nhắc nhở:
“Các muội muội thật tình không ra thể thống gì! Còn dám tác oai tác oái như vậy, ta làm sao ăn nói với thân vương?”
Các nàng liền im lặng phăng phắc, tĩnh lặng như tờ.
“Ý của Quyên Cơ muội muội thật tình rất hay! Những ai muoins cùng nhau dạo Ngự Hoa Viên thì cứ mặc, còn ai muốn ở lại, ta không ngăn cản!”
Mọi người gật đầu, dạ ran, tỏ rằng tuân theo ý nàng.
Ý Lan lại nghiêm nghị nét mặt, nói: “Còn nữa, những ai muốn sinh thị phi, tỷ nhất định tuyệt đối không tha!”
Lệ Hằng liền đứng dậy, nét mặt vẫn còn chút bức xúc, xin phép không theo bước dạo hoa.
Mi Trinh, một tú nữ khác cùng Dung Hoa liền đứng dậy, cố tình giả mệt, cũng không có ý định đi dạo cùng các tỷ muội.
Ý Lan cảm thấy chán chường, hơi thất vọng về bản thân một chút.
Nàng cứ tưởng làm Đích phúc tấn là an nhàn, nói đâu ra đó, người người trong phủ lắng nghe. Ai ngờ cớ sự lại như vậy, ngay từ những ngày đầu tiên kết thân tỷ muội, lại gây ra thị phi đấu đá, châm chọc lẫn nhau.
Nàng cùng Bảo Trúc, Hoàng Diệp, Quyên Cơ và Tịnh Nhu nối gót nhau dạo một vòng Ngự Hoa Viên.
Cảnh sắc tuyệt đẹp, không khí thoáng đãng, vì đang là dịp xuân, khắp nơi nức mùi hoa nở rộ, căng tràn sức sống làm say động lòng người.
“Muôn hoa đua nở, muôn ngàn sắc hương! Các muội nhìn xem, ta cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, cảm giác thật hạnh phúc!”
“Tỷ nói phải!”
Hoàng Diệp đến gần cây hoa hạnh đang nở rộ đỏ tím moitj màu huyền diệu, treo lên nhánh hoa một tấm thiệp được cắt hình vu quy. Trong lòng nàng thầm cầu nguyện, chỉ mong sẽ thuận ý trời trở thành sự thật.
“Ta ước cùng phu quân trường trường cửu cửu, tâm đầu ý hợp đến bạc đầu!”
Bảo Trúc đến cạnh vỗ vai nàng, dường như hiểu rõ tâm ý, mỉm cười an ủi, cũng là thầm chúc lời cầu được như ý.
Quyên Cơ chỉnh nhẹ chiếc vòng trên tay, mắt đau đáu nhìn ngôi tạ phía trước. Nó được phủ kín bởi gai và cây gỗ, chắc cố tình biểu lộ không được đến gần.
Nàng liền nhỏ giọng với Tịnh Nhu, tỏ ra vẻ bí ẩn hỏi nàng ấy.
“Tỷ nhìn xem, sao người ta lại rào kĩ như thế, chắc là có nguyên do nào chăng?”
Tịnh Nhu giật mình, kĩ mới để ý đến, nàng nheo mắt nhìn, hàng mi chốc chốc lại run lên một nhịp. Nàng liền nói nhỏ:
“Người ta không muốn cho hay thì ta không nên tò mò, kẻo là chuyện đại sự không cam nổi, hay u sự ghê rợn quỷ quái nào đó thì…”
Ý Lan ung dung đứng nhìn hàng liễu thướt tha trong gió, mơ mộng mỉm cười, không để ý đến xung quanh. Nàng càng không biết được tiếp theo xảy ra chuyện gì, cứ an nhiên tự tại mà thưởng thức vẻ đẹp trời ban của thiên nhiên.
Nàng chốc lại đến ngắm chậu hoa lan trên giàn cao, chốc lại rảo bước quanh hàng hoa tịch nhan đang dần rụng cánh.
Đáy mắt long lanh tựa chân trời sau cơn mưa mùa hạ, trong veo như thủy tinh của nàng càng khiến người ta mê đắm.
Nàng nhìn hàng tịch nhan héo úa ấy mà thán lên ủ dột.
“Thương thay loài hoa này, sớm nở tối tàn, cũng như phận nữ nhân vô bến, lầm than cứ đoạn trường mà đi!”
Tịnh Nhu nghe thấy liền ra ý thán rằng: “Cớ sao tỷ lại nói lời vận vào khó nghe như vậy? Tịch nhan nở hay tàn là tạo hoá sắp đặt, không lẽ tỷ tỷ cho rằng cuộc đời phụ nữ chúng ta cũng là người khác vạch đường mà đi sao?”
“Ta không có ý như vậy!”
Ý Lan ôn nhu đáp. Nàng mỉm cười nhẹ rồi nhìn về phía chân trời đang thưa cánh én, nói tiếp.
“Ta chỉ là thương cảm cho số phận loài hoa này mà thôi! Khéo thay tạo hoá sắp đặt, loài hoa này cũng đáng thương quá rồi!”
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mang hương hoa bay xa một mùi ngọt ngào thoang thoảng…
Hoa hạnh bay như cơn mưa nhè nhẹ, Hoàng Diệp thốt lên “Đẹp quá!”, mắt tâm tình nhìn vẹn yêu thương.
Một góc trời xinh đẹp như tiên giới, một góc khác lại âm u đến lạ thường.
Hoàng Diệp bất giác chú ý đến ngôi tạ đằng kia, cũng tò kò không kém cạnh Quyên Cơ. Nàng liền cắt ngay suy nghĩ mơ mộng của tỷ tỷ, vỗ vai nàng ta mà hỏi:
“Tỷ tỷ nhìn xem, ta cảm giác có gì đó bí ẩn ở ngôi tạ đằng ấy! Chúng ta có nên đến xem thử không?”
Bảo Trúc lắc đầu, căn dặn:
“Người ta đã cấm thì sao phải lại gần, cứ mặc kệ nó đi!”
“Nhưng muội tò mò không biết có thứ gì ở đấy! Tỷ không lại, có lẽ tỷ nhát gan thôi!”
Bảo Trúc cũng thuận miệng, nói:
“Trái tim tỷ nhỏ bé, luôn không dám ra mặt thách thức sự hiếu kì như muội! Nếu muốn muội cứ lại đó, ta sẽ không ngăn cản.”
Nàng ta im lặng, rồi tiếp lời: “Nhớ cẩn thận đấy!”
Hoàng Diệp vâng ý, thoả tấm lòng nói ngay, chỉ sợ tỷ tỷ không vừa ý lại trở nên giận nàng.
“Tỷ yên tâm! Muội đi một lát rồi sẽ về ngay!”