Trước khi đi ra ngoài, Tiết Doanh Song cơ bản đã nhìn một vòng trong phòng, phát hiện đồ đạc cần mua thật đúng là không ít.
Chất tẩy rửa cần dùng khi làm vệ sinh, đồ dùng vệ sinh cá nhân, còn có nguyên liệu nấu ăn của vài ngày kế tiếp… Tiết Doanh Song lựa chọn cẩn thận, tìm từng sản phẩm tiết kiệm chi phí nhất, ý đồ thể hiện phương diện cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà của mình.
“Còn chưa xong?” Lúc Hình Vân đi tới, Tiết Doanh Song đang muốn chọn dưa hấu.
Hoa quả ở siêu thị hơn phân nửa là hàng nhập khẩu mắc muốn cắt cổ, dưa hấu là một trong số ít các loại trái cây bản địa, hơn nữa còn được giảm giá, mua là có lời nhất.
Tiết Doanh Song chăm chú nhìn những quả dưa hấu được tách thành một phần tư lớn, bọc bằng màng bọc thực phẩm, còn được đóng gói trong một túi nhựa trong suốt chắc chắn, muốn tìm ra một miếng lớn nhất đẹp nhất ở trong đó.
Cậu quay đầu lại muốn xin Hình Vân chờ cậu một chút, lại thấy Hình Vân chau mày, lọc lọi đồ ăn trong xe đẩy.
“Cậu mua mấy thứ này?” Giọng điệu Hình Vân không vui.
Thứ gì? Trong lòng Tiết Doanh Song lạnh ngắt, lại chỗ nào làm cho sếp không vui nữa hả?
Hình Vân chỉ vào mì sợi trong xe, thối mặt nhìn về phía Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song khó hiểu, mì sợi không được hả? Số lượng mì sợi không nhiều, mỗi phần chỉ có một nắm nhỏ, phù hợp sức ăn bạch nguyệt quang, còn được mua một tặng một, cậu chọn lâu lắm mới chọn được đó.
“Mì sợi, trứng gà, rau xanh… còn có Lao Gan Ma *?” Hình Vân ném đồ về trong xe, một tay chống trên xe đẩy, ánh mắt băng lãnh, “Cậu ấy không biết ăn mấy thứ này.”
(*) Lao gan ma: Tên nhãn hiệu tương ớt của Trung, dịch tiếng Việt thành “Bà mẹ đỡ đầu” định để tên Việt hóa luôn nhưng nghe buồn cười quá =))
“Quá rẻ rúng rồi.”
Rẻ rúng? Nhãn hiệu mì sợi này còn mắc gấp đôi mì cậu ăn ngày thường đó, rẻ á?
Thế giới quan của Tiết Doanh Song được update rồi, nhưng thấy vẻ mặt Hình Vân khinh thường, biết rõ đối phương không phải đang nói đùa.
Tay cậu vốn dĩ đã vươn về phía đống dưa hấu giảm giá kia, thấy tình huống không đúng, lập tức chuyển hướng, cầm lấy chùm nho giá ba trăm tệ bên cạnh bỏ vào trong xe đẩy.
Ánh mắt Hình Vân vẫn nhìn chằm chằm cậu không tha, cậu lại cầm lên một hộp anh đào nhỏ giá ba trăm, một lần hốt luôn hai hộp.
Sắc mặt Hình Vân dịu lại đôi chút, Tiết Doanh Song vội nói: “Tôi vẫn chưa mua xong.”
Cả đời Tiết Doanh Song trước giờ chỉ có tính toán chi li từng đồng từng cắt, vẫn chưa bao giờ bị người ta bắt xài tiền như vậy.
Nhưng sếp lớn đã nói vậy rồi, cậu cũng chỉ phải đành nỗ lực khiến mình không thể “rẻ rúng” như vậy.
Tiết Doanh Song đẩy xe bước nhanh, nhanh chóng đổi lại hết toàn bộ đống đồ giảm giá.
Mì sợi đổi thành mì spaghetti bao bì ghi đầy mấy chữ Tây.
Trứng gà đổi thành trứng gà tiệt trùng 4 tệ 1 quả.
Rau xanh đổi thành rau sống bán trong chậu.
Vì để cho kim chủ hài lòng, Tiết Doanh Song lại cầm thêm một đống đồ tạp nham đắt muốn cắt cổ, cái gì mà nấm truffle, nấm porcini và cá hồi hun khói đều lấy một ít, ờm nói chúng là cái gì mắc là hốt cái đó.
Hình Vân lạnh lùng đi theo phía sau Tiết Doanh Song, theo đống đồ trong xe hàng dần dần gia tăng, mà sắc mặt cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng chân mày hắn vẫn nhíu lại.
Đã đến nước này, vẫn không được sao?
Tiết Doanh Song thăm dò nói: “Mua được kha khá rồi.”
Hình Vân cũng không nhấc chân, chỉ là chuyển mắt, nhìn một thứ duy nhất không bị đổi đi trong xe hàng.
Tiết Doanh Song theo tầm mắt hắn nhìn xuống.
Lao Gan Ma.
Tiết Doanh Song định xem nhẹ lời ám chỉ Hình Vân, lại nói: “Cũng kha khá rồi, nên tính tiền thôi.”
Hình Vân nhìn về phía cậu, nhíu mày, lại nhìn về cái hủ Lao Gan Ma, ánh mắt trần trụi đến mức muốn giả bộ không phát hiện cũng không được.
Ý của Hình Vân rõ ràng hết mức, đổi nó.
Nhưng mà Lao Gan Ma chính là Lao Gan Ma, mà Lao Gan Ma không có hàng thế thân.
Tiết Doanh Song không muốn gây rắc rối với “tiền”, nhưng mà không muốn lấy những món khác để “thế thân” cho Lao Gan Ma, cuối cùng đành phải cắn răng, nhịn đau trả Lao Gan Ma lại trên kệ.
Hình Vân khẽ hừ một tiếng, miễn cưỡng hài lòng.
Tiết Doanh Song thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã qua ải rồi.
Ba phút sau, thu ngân tính tiền xong, một lễ hộp lớn nặng trình trịch được khiêng ra từ dưới quầy thu ngân.
“Đây là vật phẩm tặng kèm.”
Vừa nhìn, sắc mặt Hình Vân vất vả lắm mới ổn định được 3 phút, sụp đổ tiếp rồi.
Lễ hộp đại gia đình Lao Gan Ma, mười lăm hủ, còn thêm gia vị nêm lẩu.
Tiết Doanh Song thấy mình sắp tiêu rồi.
*
Lúc về đến nhà gần mười giờ, Hình Vân thối mặt, đóng sập cửa về phòng. Tiếng sập cửa vang vọng trong căn phòng rộng lớn, Tiết Doanh Song lẳng lặng đứng trong phòng khách, đờ người mất nửa cái hồn.
Một hồi lâu, cậu mới bắt đầu nhúc nhích giống như được sống lại, chỉnh đốn lại đồ đạc vừa mua về nhà.
Còn có 3 tiếng nữa tan ca, bất kể như thế nào, dân làm công phải làm việc trước đã.
Động tác Tiết Doanh Song rất nhanh, thu dọn xong đồ đạc sau đó chuẩn bị đi quét dọn phòng khách. Khi cậu đi đến trước cửa phòng Hình Vân, tiếng nước chảy ào ào mơ hồ truyền đến từ sau cánh cửa.
Là Hình Vân đang tắm.
Ban đầu thì Tiết Doanh Song còn không suy nghĩ nhiều, nhưng mới vừa mở cửa bước vào, bỗng nhiên ý thức được tắm rửa đại biểu cho điều gì.
Cho dù trên hợp đồng có một số việc không có nói quá rõ ràng, thế nhưng loại tình tiết bao nuôi một thế thân, lại chỉ ngắm từ xa mà không khinh nhờn, đụng cũng không đụng, chắc chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết.
Công dụng chủ yếu mà Hình Vân tìm đến cậu, Tiết Doanh Song rất rõ ràng.
Bây giờ Hình Vân đang hỏa khí bừng bừng, sợ là không hành hạ cậu liên tục 3 tiếng thì không thể hả giận.
Nhưng Tiết Doanh Song không sợ, vào cái ngày mà đặt bút ký tên thì cậu đã biết sẽ có một ngày như vậy rồi, bây giờ nói sợ thì quá sĩ diện hão rồi.
Chỉ cần ông chủ không đuổi việc cậu, cậu bị đóng cọc trên giường, cũng không khác gì với ốc vít bị vặn trên dây chuyền lắp ráp đâu.
Ngày xưa cậu vặn ốc vít, hôm nay ông chủ “vặn” cậu, đều là vì tiền.
Tiết Doanh Song chỉnh lý bản thân xong, vừa thu dọn lại phòng khách, vừa chờ Hình Vân đi ra.
Mười giờ bốn mươi lăm, Hình Vân ra ngoài. Đầu tóc Hình Vân vẫn chưa sấy, tóc mái còn ướt dính lên trên trán, trán thoạt nhìn trông hơi nhỏ, nhưng vẫn là vẻ mặt người lạ chớ gần.
Tiết Doanh Song đứng thẳng người, quan sát nhất cử nhất động của Hình Vân, chuẩn bị nằm ngửa mọi lúc mọi nơi.
Nhưng mà Hình Vân chỉ liếc cậu một cái, không nói một lời uống hết nước lạnh mà cậu đã chuẩn bị sẵn, ly ném ở chỗ cũ, đi ra phòng khách.
Trong phòng khách, Hình Vân ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu xem tivi.
Mười phút trôi qua, Tiết Doanh Song bắt đầu lau nhà, Hình Vân vẫn trầm mặc như cũ, chỉ là xem trận đá bóng phát lại trong tivi, mà ngay cả Tiết Doanh Song lau nhà lau đến trước mặt hắn, hắn cũng không có chút phản ứng.
Mười hai giờ, trận đấu chỉ ghi được một bàn đã kết thúc.
Hình Vân tắt TV, quay người về phòng.
Hơn một giờ, Hình Vân chưa từng nói một lời cùng Tiết Doanh Song, giống như Tiết Doanh Song là một người tàng hình.
Tiết Doanh Song không biết Hình Vân đang chơi chiêu trò gì, một mực đợi đến lúc một giờ, cậu mới dám tin mình hết việc rồi.
1 giờ sáng, Tiết Doanh Song trở lại phòng ngủ phụ.
Cậu ngồi trong căn phòng xa lạ, vẫn ù ù cạc cạc không hiểu mô tê gì.
Đâu dễ tìm được một người tương tự với bạch nguyệt quang, Hình Vân dù không hài lòng đi nữa, tốt xấu gì cũng phải làm chút gì chứ?
Chỉ muốn tiêu tiền như vậy, không hề có ý gì khác, chẳng lẽ Hình Vân… là một ATM nô?
(~ dạ ATM nô là biến hóa cấp cao của bệnh thê nô thời kỳ cuối đó em ơi =)))
Làm gì có chuyện tốt thế chứ.
Sợ là Hình Vân hối hận cuộc giao dịch này rồi.
Ngày đầu tiên trở thành thế thân, Tiết Doanh Song cảm thấy mình sắp thất nghiệp.
Mới nhậm chức lại thất nghiệp, sao mà coi được?