Vương Lộ An đưa mắt nhìn người bên cạnh, ngay sau đó hết sức kinh ngạc, duỗi tay kéo tay áo cậu: “Đệch, tay cậu bị sao đây? Sao lại có vết này? Sao vừa nãy tôi không phát hiện ra?”
Dụ Phồn chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Không cẩn thận quẹt trúng.”
Vương Lộ An thấy cậu như không hề gì, khiếp sợ nói: “Vậy cũng không cẩn thận quá rồi, vết rách dài thế….Cậu không đau hả?”
“Lại đây, đưa tay cậu đây, tôi thổi phù cho cậu mấy cái.” Vương Lộ An nói xong, làm bộ thổi hơi lên mu bàn tay cậu.
Dụ Phồn đẩy đầu cậu ta ra: “….Đừng có buồn nôn.”
Cậu thật sự không cảm thấy đau, tuy rằng vết thương rất dài, nhưng mà nông. Chắc là vừa nãy đánh nhau chưa đủ đã, không biết tại sao lúc lưỡi dao xé rách da thịt cậu còn có một ít cảm giác thích thú.
Kì lạ thật. Dụ Phồn nhìn chằm chằm mu bàn tay mấy giây, đến khi hoàn hồn lại nhìn về màn hình điện thoại, con rắn khổng lồ cậu đang điều khiển đã đụng vào cạnh điện thoại, trò chơi kết thúc.
Cậu không hứng thú tắt điện thoại đi, đứng dậy nói: “Tôi về đây.”
“Sớm thế?” Vương Lộ An nói, “Trong nhà cậu cũng đâu có ai, về nhà chán lắm, hay là qua nhà tôi đi? Tôi vừa mua mấy đĩa game mới ấy.”
“Không đi.” Dụ Phồn từ chối rất dứt khoát, vừa đánh nhau với người ta một trận, trên người cậu bẩn kinh khủng, trong xoang mũi còn có mùi máu nhàn nhạt. Cậu khẽ lau mũi, “Đi đây.”
Tiết trời tháng hai ở Nam Thành thay đổi thất thường, mới chiều còn nắng chói chang, chưa qua bao lâu đã đổ mưa rả rích.
Dụ Phồn trùm mũ áo hoodie lên, hai tay đút túi, quẹo phải rẽ trái một hồi, cuối cùng đi vào con đường cũ nát.
Cửa hàng tồi tàn, nhà tầng thấp bé, tiệm bán điện thoại cũ bên cạnh còn mở bài Không May remix chẳng ai biết đến.
Dụ Phồn rẽ vào khu sinh hoạt cộng đồng bên đường, trông thấy một chiếc xe vận tải nhỏ đậu ở lối vào hành lang, mấy công nhân chuyển nhà đang khiêng nội thất lên lầu, còn có hai người phụ nữ trung niên đang đứng sau xe tán dóc.
Dụ Phồn nhìn thoáng qua hành lang bị chắn, dứt khoát lui sang một bên, định chờ gia đình này dọn xong mới đi vào.
Hai người đứng bên cạnh xe vẫn chưa phát hiện ra phía sau có thêm một người, còn đang tám chuyện đến là hăng say.
“Sau này có việc gì cứ lên lầu tìm chị. Hoàn cảnh nhà chị kém hơn một tí, nhưng mà sống tình nghĩa lắm, bà con xa không bằng láng giềng gần, chuyện gì giúp được chắc chắn sẽ giúp.”
“Cảm ơn chị nhiều, em gói ít sủi cảo, tí nữa dọn phòng xong em đưa đến từng nhà nhé.”
“Khách sáo làm gì….à đúng rồi, em đừng đến phòng 201 đấy.”
“Dạ? Sao thế chị?”
“Cũng không có gì,” Chị hơi do dự, hạ thấp giọng bảo, “Hai bố con nhà đấy chẳng phải thứ tốt gì? Vợ của ông này bỏ đi, cả ngày chỉ biết cờ bạc rượu chè, mấy ngày mới về nhà một lần, thằng con cũng suốt ngày gây sự, thằng cặn bã xã hội vô công rỗi nghề! Mấy năm trước ngày nào hai bố con nhà đấy cũng đánh nhau, tiếng động phát ra khiến chị sợ đến mức cả buổi cũng không dám ra ngoài….”
“Mẹ ơi!” Một giọng nói ngây ngô vang lên từ phía cổng sắt cũ nát.
Cô nhóc bị quần áo quấn thành quả bóng cầm theo kẹo que vừa mua tung tăng chạy tới, chắc là trang bị cồng kềnh quá, chạy vài bước đã biến thành vung tay nhảy chân sáo. Chưa được bao xa, hai chân của cô nhóc vấp phải vào nhau, cơ thể bé xíu ngã nhào xuống đất___
Dụ Phồn nhanh tay lẹ mắt xoay người lại, dùng ngón trỏ kéo mũ áo bông của cô nhóc về.
Nhóc con được giữ vững lại, cả người nhóc nghiêng lưng chừng trời, trong tay còn nắm chặt kẹo, vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa đáng yêu.
Tim của người phụ nữ sắp nhảy ra ngoài tới nơi, chạy nhanh đến kiểm tra tình huống của nhóc. Cô ngồi xổm xuống ôm con gái vào lòng, thấy nhóc không sao mới ngẩng đầu biết ơn nói: “Cảm ơn con….”
Người đó đã quay bước lên lầu, cô chỉ nhìn thấy được một bóng lưng cao gầy.
Cặn bã xã hội về nhà, ném bánh mì mình vừa tiện đường mua về sang một bên, đi vào nhà tắm tắm rửa.
Lúc đi ra điện thoại trên bàn ting ting lên tục, trong nhà không có ai, Dụ Phồn đi đến cạnh bàn cầm điện thoại lên, vừa xem vừa lau tóc.
[ Vương Lộ An: Bài tập chép chưa? Gửi cậu một bản nhé? ] [ Vương Lộ An: Hay là cậu viết vài câu đối phó đi, nếu không mai lại phải lên bảng đứng cả buổi nữa, cần gì phải thế? ] [ Vương Lộ An: Cậu đâu rồi? ] [ Vương Lộ An: Phắc, tôi vừa thấy một tin trong diễn đàn các trường, nói là bộ giáo dục thực thi nghiêm ngặt, lớp mũi nhọn ở trường mình không được phép tổ chức nữa, phải giải tán, những học sinh mũi nhọn sẽ chia đều đến mấy lớp thường bọn mình. ] [ Vương Lộ An: Không biết lớp mình có bạn học mới không. ] [ Vương Lộ An: Đúng rồi, 8 giờ sáng mai có lễ khai giảng, 7 giờ 40 phải tập trung tại trường, cậu đừng đến muộn đấy. ] [ Vương Lộ An:??? ]Dụ Phồn cắn miếng bánh mì, chậm rãi gõ chữ.
[ -: Gửi tôi đi. ] [ Vương Lộ An: Gì cơ? ] [ Vương Lộ An: Cuối cùng cậu cũng trả lời rồi, tôi còn tưởng cậu lại bị người ta chặn đường nữa chứ. ] [-: Bài tập. ]Bên kia gửi qua tận mười mấy file tài liệu.
[ -: Nhiều vậy à? ] [ Vương Lộ An: Cậu chép bài tập môn Phóng Cầm dạy là được, dù sao mấy giáo viên khác cũng chẳng quan tâm cậu. ] [ Vương Lộ An: Không đúng, cậu đọc mấy câu tôi nhắn bên trên chưa? Trong lớp sắp có bạn mới đó! ]Dụ Phồn lục tìm một lúc lâu mới tìm được cây bút có thể viết được.
[ -: Thấy rồi, không có hứng thú. ]–
8 giờ sáng hôm sau, Dụ Phồn đứng trước cổng trường đóng chặt, nghe Vận động viên tiến hành khúc* vang lên bên trong.
*Tên tiếng Anh là The march of the athletes, ban đầu mình tưởng nó là Quốc ca nước bạn cơ, tìm hiểu mới biết Nghĩa dũng quân tiến hành khúc (March of the Volunteers) mới là Quốc ca, Việt Nam mình thường hát Quốc ca lúc chào cờ, còn nước bạn là hát bài athletes, chắc giống kiểu Đội ca ấy nhở
Cậu lấy điện thoại ra xem.
[ Vương Lộ An: Anh hai ơi, cả trường đứng hết ở sân thể dục rồi, hiệu trưởng cũng đặc biệt có mặt đúng giờ, còn ngài ở đâu? ] [ -: Ngủ quên. ] [ Vương Lộ An: Vậy phải làm sao đây, bây giờ cổng trường đóng rồi. Lúc kéo cờ mà cậu trèo tường vào cũng không hay lắm đâu? ]Lúc này đi vào có gì khác cúp thẳng buổi chào cờ đâu.
Dụ Phồn không buồn đắn đo, trả lời lại một câu: “Chào cờ xong gọi tôi”.
Cậu nhét điện thoại về lại túi áo, tính xem nên đi đâu giết thời gian, đợi mọi người giải tán rồi đi vào. Vừa ngẩng đầu lên, thế mà đúng lúc chạm mắt với người đứng bên kia cổng trường.
Hai tay Hồ Bàng chắp sau lưng, ân cần hỏi cậu: “Đi đâu đấy?”
Hôm nay là cái ngày xui xẻo gì không biết?
Dụ Phồn thinh lặng hai giây: “Chào cờ ạ.”
Hồ Bàng gật đầu, mở cánh cửa nhỏ bên cạnh cổng sắt ra: “Vào đi.”
“….”
Cứ như sợ cậu chạy, Hồ Bàng đi theo cậu suốt từ trong đám người đến hàng khối 11.
Tất cả học sinh và giáo viên đã xếp thành hàng ở sân thể dục, mấy bạn học phía sau thấy cậu đi ngang qua, ai cũng phải liếc mắt nhìn cậu thêm vài lần.
Dụ Phồn làm như không thấy mấy ánh nhìn này, nghênh ngang đi phía trước Hồ Bàng.
“Mới sáng sớm đã xụ mặt,” Hồ Bàng nói, “Làm sao, tôi ảnh hưởng em trốn học phải không?”
“Không ạ,” Dụ Phồn buồn ngủ đến mức không cảm xúc, “Lát nữa chào cờ em nhất định sẽ cười nhiều hơn.”
“….”
Hồ Bàng chẳng muốn nhiều lời với cậu, chỉ vào hàng cách đó vài bước: “Lớp em ở đây, nhanh đến đứng cho tử tế! Tối nay tôi sẽ phản ánh chuyện em đến muộn cho chủ nhiệm lớp em.”
“Nhớ kỹ xếp hàng theo chiều cao, tự em đi tìm vị trí của mình xem, lát nữa bộ phận nhiếp ảnh còn phải chụp ảnh đấy!”
Hồ Bàng nói xong rời đi, Dụ Phồn đi đến cuối hàng vừa nãy ông chỉ, cúi đầu ngáp một cái.
Gia đình vừa chuyển đến ở ngay trên lầu phòng cậu, tiếng xê dịch đồ đạc trong nhà kéo dài đến 3 giờ sáng mới yên tĩnh.
Cậu ngủ trong căn phòng đó đã không yên, chỉ vài tiếng động thôi cũng giật mình tỉnh giấc, lại bị ép chịu cả một đêm.
Cậu đang chuẩn bị đứng ngủ, chợt nghe thấy tiếng “bịch” chói tai vang lên từ trên đài chủ tịch, là tiếng micro rơi xuống đất.
Tiếng này chấn động đến mức hai tai Dụ Phồn đau nhói. Cậu bực mình ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem là vị lãnh đạo nào đến cả micro cũng cầm không vững____
Cậu đối diện với một cái gáy.
Giờ phút này, Dụ Phồn thấy hơi mờ mịt.
Trường học bọn cậu có một truyền thống đó là xếp hàng theo lớp sẽ xếp dựa trên chiều cao, Dụ Phồn là người cao nhất lớp, cho nên mỗi lần xếp hàng cậu luôn là đứa đứng cuối cùng, phía trước cậu là Vương Lộ An.
Dụ Phồn quan sát bóng lưng trước mặt một phen.
Vai rộng, tóc cắt rất gọn gàng, áo khoác đồng phục trắng đến phát sáng, còn thoang thoảng cả mùi xà phòng giặt đồ.
So ra, áo của Vương Lộ An ngả màu vàng cũ hơn, sau lưng áo khoác đồng phục còn viết “Tui là đứa điên nhất Trung học số Bảy Nam Thành”, y như nhặt từ trong thùng rác ra ấy.
Cho nên, đây là ai?
Ngay sau đó, hình như người này nghe được thắc mắc của cậu, quay người lại.
Bởi vì rất buồn ngủ, phản ứng của Dụ Phồn hơi chậm chạp. Đối diện với đôi mắt không có cảm xúc đó một lúc lâu, cậu mới muộn màng nhận ra___Cậu từng gặp gương mặt thiếu đòn này rồi.
Là người muốn đòi cái hẹn với mình hôm qua.
Tên là Trần Thâm gì gì đó?
Dụ Phồn vẫn chưa nghĩ ra được, người đối diện đã cử động trước.
Chỉ thấy Trần Thâm gì gì đó bỗng nhiên nghiêng người đi, nhường sang bên cạnh, khoảng cách giữa hai người tách ra một khoảng.
Dụ Phồn vốn đang định kiểm tra xem có phải mình nhầm hàng rồi không, thấy thế đút một tay vào túi, giọng điệu lạnh lùng: “Gây sự phải không….”
“Lùn hơn đứng trước.”
Người này nói một câu, tức khắc khiến Dụ Phồn không còn nói nên lời.