Các cô gái đỏ mặt, cầm chiếc khăn tay tinh tế và chuyện trò xôn xao với khuê mật đứng bên cạnh.
Nhưng không ngờ lời nói bí mật trong khuê phòng lại bị người vô tâm nghe được: “Đây là chàng trai con nhà ai vậy? Tuấn tú quá đi.”
“Hì hì, còn tuấn tú hơn cả ca ca nhà bên nữa.”
Kinh Phong nghe mà phiền não. Hắn cẩn thận cất ổ khóa bình an trong tay đi, sau đó mở dù và sải bước đi ra ngoài.
Sau cùng ổ khóa bình an này vẫn trở lại trong tay hắn.
Trời vẫn mưa rả rích như gõ vào trong lòng từng nhịp một, quả đúng là trời mưa thì lòng người buồn man mác.
Kinh Phong càng đi càng xa nhưng vẫn không nhìn thấy tiểu lang quân của hắn đến đón hắn.
Cuối cùng hai người họ vẫn là mỗi người một phương, âm dương cách biệt.
(Hoàn chính văn)