……
Sự đau đớn đó đau đến tận ruột gan, đau đến tận xương tủy, đau đến mức lục phủ ngũ tạng cũng bị vặn cong đi……
Ngày hôm sau giám đốc Thái mới nhận được trả lời liền thông báo cho cô: “Thư ký của Giản Tử Tuấn nói anh ta không có thời gian. Tôi nghĩ là anh ta không muốn gặp cô.”
Không muốn gặp cô, vậy cô có nên cảm thấycó thể tạm an ủi bản thân mình hay không? Ít nhất anh ta cũng chột dạ,cảm thấy có lỗi với cô, cho nên không dám gặp cô?
Sai! Quá sai! Làanh ta vốn dĩ không thèm gặp cô. Bây giờ cô là cái gì chứ? Một chút giátrị lợi dụng cũng không có, cô dựa vào cái gì mà làm lỡ thời gian quýbáu của anh ta?
Mồ hôi lạnh của cô chảy ròng ròng. Cơ nghiệp mộttay cha tạo nên không thể để rơi vào tay người này. Cho dù ngọc nát đátan, cô cũng không thể để cho anh ta bước vào nơi này, diễu võ dương oai trên lãnh thộ của cha. Cô không cho phép! Trong giây phút đó, cô liềnhạ quyết tâm, cô quyết định được ăn cả ngã về không, dù gì cô cũng chẳng còn gì, cô không sợ thua—–chỉ là còn có một cái mạng mà thôi!
“Vậy được rồi, giúp tôi liên lạc với Dịch Chí Duy.”
Giám đốc Lý kinh ngạc: “Dịch Chí Duy, cô Phó……”
“Nói với Dịch Chí Duy, tôi muốn nói chuyện với anh ta.” Khẩu khí kiênđịnh càng giống như là đang khuyên răn bản thân mình điều gì đó…….dùgì…..cô sớm đã sống không bằng chết……
Dù gì……Cô sớm đã không còn bất cứ thứ gì……
Dịch Chí Duy cũng không chịu gặp cô. Đương nhiên, Dịch tổng bận trămcông nghìn việc, đâu có rảnh rỗi mà để ý đến cô…..nhà họ Phó bây giờ làcon chó rơi xuống nước, ai ai cũng muốn đập một gậy, chỉ sợ nó chưachết!
Cô nghĩ hết mọi cách, tự mình gọi điện cho Dịch Chí Duy, từtổng đài đến phòng thư ký, thông báo lên trên từng tầng từng tầng, cuốicùng là trợ lý của Dịch Chí Duy nhã nhặn lịch sự nói với cô: “Hiện nayngài Dịch không ở Đài Bắc.”
Cô thật sự đã sắp tuyệt vọng.
Lúcnày bà Lý nghĩ ra cách, cô thấy một bài báo về Dịch Chí Duy trên một tạp chí lá cải, trong bài báo nói đến Dịch Chí Duy có một thói quen tốt——buổi sáng hàng ngày đều đến sân gôn Đạm Thủy đánh gôn.
Câu lạc bộĐạm Thủy đó, là cái ổ tiêu tiền nổi tiếng ở gần Đài Bắc, không phải làhội viên mà muốn vào trong còn khó hơn lên trời. Nhưng Phó Thánh Hâm cóthẻ hội viên……Nên nói là thẻ hội viên của cha cô. Câu lạc bộ này hàngnăm thẩm định tư cách hội viên một lần, nộp phí hội viên đến cả vạn tệ,rồi mới phát thẻ mới của năm ấy, thẻ hội viên đó là tượng trưng cho thân phận, cho nên Phó Lương Đông tuy không thích đánh gôn, nhưng năm nàocũng làm thẻ—–không ngờ năm nay lại được dùng đến.
Sáng sớm PhóThánh Hâm liền đi đến sân gôn ôm cây đợi thỏ, quả nhiên không sai, hơn7h liền nhìn thấy chiếc xe Lincoln màu xám bạc lái vào bãi đỗ xe.
Tim cô đập thình thịch, trơ mắt nhìn lái xe xuống xe, mở cửa sau. Lại là một mỹ nhân thướt tha bước xuống trước, Phó Thánh Hâm nhận ra, là minhtinh điện ảnh Chúc Giai Giai, dáng vẻ thân mật với Dịch Chí Duy, cô đành cố gắng nghênh đón: “Anh Dịch.”
Dịch Chí Duy nhướn nhướn mày,dường như không vui vẻ lắm. Nhưng anh ta là con nhà gia giáo, rất chú ýphong độ, cho nên vẫn lịch sự mỉm cười hỏi han: “Cô Phó, đến đánh gônsao?”
Hàn huyên một câu như thế, liền muốn khoác tay mỹ nhân rờiđi. Phó Thánh Hâm lại vội vàng nói: “Anh Dịch, tôi chỉ cần 5 phút củaanh thôi.”
Anh nhún nhún vai: “Tôi rất bận.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Không bận đến nỗi ngay cả 5 phút cũng không có, đúng không?”
Anh cười một lát: “Được thôi, tôi cho cô 5 phút.” Quay mặt lại nói vớiChúc Giai Giai: “Đến bên đó gọi bữa sáng đợi anh, anh lập tức đến ngay.” Sau đó anh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, dáng vẻ thật sự muốn tính thờigian.