Mà bên này, những tân khách mặc đồ hiện đại cũng đang bàn tán về Quý Lăng Vi:
“Cái người trần trụi ban nãy chắc là newbie nhỉ?”
“Chứ còn gì nữa”
“Đúng xui cmn luôn quần áo chưa kịp mặc đã xuyên”
“Này còn tốt chán, lần trước có newbie ngồi xổm trên bồn cầu chơi điện thoại, đột nhiên xuyên vào phó bản, Đạ mấu, phó bản đang bị tang thi đuổi nữa chớ, chậc chậc……”
“Gớm quá!”
“Chừng nào tiệc mới bắt đầu vậy trời.”
Lại qua một hồi lâu.
“Cậu đẹp trai kia thật sự đi mặc quần áo đúng không?”
“Ờ ha, sao lâu như vậy vẫn chưa trở lại nữa!”
Quý Lăng Vi cũng muốn trở về lắm, nhưng cậu tìm mãi không thấy đường.
Cậu vẫn luôn đi thẳng theo hướng gã sai vặt chỉ, lại chẳng thấy cái cửa thuỳ hoa nào, con đường này giống như không có điểm cuối, hai bên là tường đá lạnh lẽo, chỉ có thể nghe thấy âm thanh gió thổi lá cây.
Quý Lăng Vi sắc mặt bình tĩnh không hoảng loạn, mặc kệ gặp phải cảnh tượng gì vẫn có thể duy trì poker face.
Ngoại trừ….khó sinh.
Cậu chỉ có thể hy vọng đó là kết quả sai lầm, nếu không Quý Lăng Vi thật sự không tưởng tượng được bản thân nên đối mặt làm sao với cách chết này.
Quý Lăng Vi một bên tự hỏi, một bên tiến về phía trước.
Chỗ rẽ cua xuất hiện một cây đa, trên cây treo một người hoặc nói đúng hơn là xác chết.
Thi thể kia trên người mặc trường bào đen, cổ bị dây thừng siết chặt, lộ ra đôi chân mang giày vải, cả người tựa như mảnh lụa đong đưa theo làn gió.
Thấy Quý Lăng Vi bước tới, cái xác da mặt căng ra, đầu gục xuống, khóe miệng kéo tới mang tai.
Quý Lăng Vi dừng bước nhìn thoáng qua phía sau, con đường từng đi qua đã không thấy chỉ còn một mặt tường cao vời vợi. Không còn cách khác đành đi thẳng nhưng trước đó phải lướt qua cái thứ kia đã.
Rất nhiều nơi đều kiêng kị điểm này, khách từ bên ngoài bận đồ đen tham dự hôn lễ đã đủ đen đủi rồi, huống chi có xác chết treo trên cây.
Cái xác trợn tròn mắt, tròng mắt lồi ra ngoài, mặt dữ tợn, cơ thể khô cứng lại, giống cá ương bị phơi gió phơi sương.
Quý Lăng Vi do dự hai giây, thấp giọng thở dài. Trong mắt cậu toát ra tia thương hại.
Bởi vì một số nguyên nhân không mấy tốt đẹp, xưa giờ Quý Lăng Vi rất ít chạm vào xác chết. Nhưng hôm nay, cậu quyết định sẽ giúp cô gái đang treo trên cây xuống.
Quý Lăng Vi tiến lên cầm cẳng chân lạnh băng, nặng như nâng một tảng đá lớn.
Cậu nâng cái xác lên cao muốn để thi thể rơi khỏi dây thừng, trấn an nói: “Bị treo lâu như vậy nhất định rất khó chịu, tôi giúp cô cởi nó ra nhé?”
“Không cần ơn nghĩa gì đâu, nhưng nếu cô nhất quyết báo đáp, tôi cũng đành nhận vậy……”
Dây thừng siết rất chặt, xác nâng lên nó cũng nâng theo, Quý Lăng Vi chỉ đành buông tay.
Nhưng cậu không cam lòng, lại lần nữa cầm cẳng chân dùng sức dựt mạnh xuống, biết đâu đứt được dây thừng thì sao?
“Rắc –“
Âm thanh trong trẻo đứt gãy vang lên, Quý Lăng Vi kinh ngạc nhìn cái giò trong tay.
Ngay sau đó cậu lộ ra nụ cười áy náy, trên mặt hiện lên một tia bi thương: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới chân của cô vừa giòn vừa xốp như vậy……”
Nguyên một bên giò phải như thế bị Quý Lăng Vi dựt đứt.
“Thực xin lỗi, tôi hứa sẽ đem cô xuống.” Cậu chân thành nói.
Tiếp tục kéo chân trái, lần này chỉ nắm được không khí.
Cái xác treo trên cây tức bay màu, đùi phải cũng biến mất theo, chỉ có bộ trường bào đen rơi xuống đất, tản ra mùi thối.
“Cảm ơn ý tốt của cô nhé! Đúng là một cô gái tốt bụng!” Quý Lăng Vi nhìn bộ trường bào đen mà cảm động gớt nước mắt. Cậu vừa lúc thiếu quần áo.
Quý Lăng Vi run rẫy nhặt lên, ngoài ý muốn sờ trúng một tờ giấy, mở ra vừa thấy —
【 CHUYỆN CỦA CHÚNG TA ĐÃ BỊ ĐẠI CA PHÁT HIỆN MAU XỬ LÍ SẠCH SẼ, NẾU CHUYỆN NÀY TRUYỀN TỚI TAI LÃO GIA HẬU QUẢ KHÓ TƯỞNG TƯỢNG 】
Chữ viết rõ ràng sạch đẹp tiết lộ ba tin tức
① Nhất định không được để cho lão gia phát hiện ra chuyện gì đó
② Đại ca đã biết phải xử lí sạch sẽ.
③ Người viết thư và người nhận thư có mối quan hệ khắng khít với nhau.
Hiện tại Quý Lăng Vi chỉ mặc một cái quần lót tứ giác, muốn giấu cũng không có chỗ….Nhét trong quần lót cứ biến thái thế nào. Cậu đem trường bào đen và tờ giấy giấu ở dưới gốc cây bên cạnh tấn đá lại, xác định sẽ không bị ai phát hiện mới đi tiếp.
Lần này rốt cuộc cũng thấy được cửa thuỳ hoa, trong viện lặng im không tiếng động, cửa viện khép hờ, có thể thấy sân chính giữa hành lang.
Chính phòng* truyền đến tiếng ho khan mỏng manh, giọng nam ôn nhu nói:”Khụ khụ..là ai tới?”
“Tôi là khách tới tham dự hỉ yến vô tình đi lạc, xin lỗi đã quấy rầy ngài.” Quý Lăng Vi đánh đòn phủ đầu tạ lỗi trước.
“Khụ khụ…Nếu là khách tới tham gia hỉ yến chính là bằng hữu của ta. Trong phủ rất nhiều lối rẽ e là sẽ khó tìm thấy đường…..Khụ khụ…… Ngươi trước tiên cứ ngồi ở chỗ ta một hồi, chờ hạ nhân lại đây sẽ bảo gã đưa ngươi về.” Giọng nam ôn nhu lần thứ hai vang lên.
“Vậy…vậy làm phiền ngài.” Quý Lăng Vi vào sân theo âm thanh đi qua.
Đã là hoàng hôn chính phòng vẫn chưa đốt đèn.
Quý Lăng Vi đến gần, cửa phòng đột nhiên mở toang.
Người đàn ông mặc trường bào đỏ rực đứng sau cửa, sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Quý Lăng Vi, chậm rãi mĩm cười.
“Trời nổi gió có chút lạnh, ta tìm cho ngươi bộ y phục mặc đỡ nhé.” Hắn thấy Quý Lăng Vi mặc phong phanh chủ động vươn cành ô liu.
“Cảm ơn ngài”:Quý Lăng Vi không tự nhiên nói, cậu xác thật đang cần một bộ quần áo.
“Ngươi mau vào đây đi” Người đàn ông đề nghị.
“Không cần, tôi đứng chờ ở cửa là được rồi”Quý Lăng Vi lễ phép từ chối.
“Người tới đều là khách, sao có thể để khách đứng ở ngoài cửa?” Người đàn ông mặt mày tuấn lãng, cho dù sắc trời sẫm tối, ánh sáng u ám, vẫn không thể cản trở nhan sắc xuất chúng của hắn toả sáng.
Giọng nói ấm áp mang theo vài phần ám muội:”Vào uống một ly trà thôi, vừa lúc chỗ ta có bộ y phục rất hợp với ngươi đó.”
Quý Lăng Vi nghĩ, người trong thế giới này đúng là tốt bụng mà.
____________
Nai: 0 ca báo quá báo