“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Con còn nhớ Minh Nhi không?” Mẹ Phục chỉ vào Omega đang đứng ở trung tâm bữa tiệc.
Phục Việt nhíu mày: “Con đã nói rồi cơ mà? Con không có hứng thú với cậu ta.”
“Vậy con thích Omega thế nào?” Mẹ Phục hỏi thẳng: “Con vẫn luôn không chịu nói, nhưng năm nay con đã sắp hai mươi lăm rồi, từ khi thành niên đến giờ, rốt cuộc con vượt qua thời kỳ nhạy cảm bằng cách nào hả?”
“Không phải Omega à?” Mẹ Phục thấy hắn không nói lời nào liền suy đoán theo chiều hướng khác. Bà day huyệt thái dương: “Alpha cũng được, tuy khó mang thai, nhưng xác suất vẫn có.”
“Cũng không phải.” Phục Việt nhìn chằm chằm căn phòng ở khúc ngoặt, hình như vừa có người đi ra ở nơi đó.
“Này không phải kia cũng không phải, dù sao con cũng không thể thích một Be…”
“Choang…” Tiếng bình hoa rơi vỡ từ cửa sau vọng lại đã chặn ngang lời mẹ Phục sắp nói ra.
“Ai?” Bà quay lại nhìn, song bên kia không có động tĩnh gì. Lúc bà quay đầu lần nữa, Phục Việt cũng chẳng thấy bóng dáng.
Trần Cảnh An về thẳng nhà. Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên.
Y không thèm để ý, nhưng người tới lại chẳng chịu từ bỏ ý định của mình, rất có khí thế phải vào nhà bằng được mới thôi.
“Trần Cảnh An, tôi biết em ở bên trong.” Phục Việt đứng bên ngoài nói vọng vào: “Tôi đếm đến ba, nếu em không mở cửa, tôi sẽ dùng biện pháp cứng rắn.”
“Một.” Phục Việt rời tay khỏi chuông cửa.
“Hai.” Hắn lùi ra phía sau một bước.
“Ba…” Hắn vừa nhấc chân chuẩn bị đá cửa thì Trần Cảnh An mở cửa ra.
Phục Việt đi vào. Giây tiếp theo, hắn đè Trần Cảnh An lên tường, vươn tay ra sau khóa trái cửa lại.
“Tôi biết mà.” Phục Việt chọc bộ phận cứng ngắc giữa hai chân vào mông người nọ, ám chỉ một cách rõ ràng: “Em chỉ thích ăn cứng thôi.”
“Lại nổi điên cái gì?” Trần Cảnh An tức giận. Mới trải qua một trận ân ái kịch liệt, giọng y hơi khàn.
Phục Việt cúi người ngửi cổ y, phát hiện mùi bách mộc đã rất nhạt. Hắn không vui, lần tay ra sau lưng Trần Cảnh An, men theo xương sống luồn xuống khe mông, rút cái quần lót thấm đẫm tinh dịch của mình ra.
Trong phút chốc, căn phòng bị mùi bách mộc nhấn chìm. Nếu ở đây có Omega, hẳn sẽ bị mùi hương này kích thích đến phát tình ngay tại chỗ.
“Ướt vậy à?” Phục Việt mặt dày, ngắm nghía cái quần lót ngay trước mặt Trần Cảnh An: “Xem ra sự cố gắng của tôi vẫn chưa đủ, chưa thể đổ toàn bộ tinh dịch vào khoang sinh sản của em.”
Trần Cảnh An định lên tiếng, nhưng Phục Việt đã nhanh tay nhét cái quần lót thấm đầy tinh dịch vào miệng y, còn hung hăng bịt chặt, không cho y nhè ra. Trần Cảnh An giãy dụa. Phục Việt kéo khóa quần mình xuống, lại tụt quần Trần Cảnh An, nhét gậy th*t cứng nóng vào cửa hang còn chưa khép chặt của người kia.
“Ư ưm ưmmm…” Trần Cảnh An lắc đầu trốn tránh sự tấn công của Phục Việt. Giờ chiếc quần lót chẳng những thấm đầy tinh dịch, mà còn bắt đầu dính cả nước bọt nữa. Phục Việt đâm mạnh mấy chục lần, cảm giác lối vào đã mềm ra mới buông tay, để người kia nhổ quần lót ra khỏi miệng.
Hắn cầm cái quần lót ướt đẫm lau những giọt nước mắt bị ép tràn ra ở khóe mi của Trần Cảnh An. Kết quả là nước mắt không lau được, mặt người nọ còn dính đầy tinh dịch.
Cây gậy th*t của Phục Việt lại phồng thêm một chút, hắn than thở: “An An, em đẹp quá.”
Trần Cảnh An nhéo cánh tay Phục Việt, nhưng cơ bắp của đối phương quá cứng, âu phục trên người lại kín mít không có chỗ cào. Thế nên, y dứt khoát vươn tay bóp cổ hắn, còn cắm móng tay vào da thịt hắn.
“Au…” Bị móng tay của người kia ghim vào da gáy, Phục Việt lại càng cảm thấy hưng phấn.
Hắn ôm Trần Cảnh An lên, vừa đi vừa đâm chọc vào hang động của đối phương, thỉnh thoảng còn hơi nâng y lên rồi thả xuống, khiến gậy th*t xuyên thẳng đến tận cùng, tra tấn Trần Cảnh An đến sắp mất đi lý trí.
“Ưm… ư…” Trần Cảnh An nhíu mày, dường như không muốn chịu thua một cách dễ dàng. Phục Việt hung tàn bá đạo, Trần Cảnh An thâm sâu bướng bỉnh. Ngay từ đầu, tình yêu của họ đã mang theo một sự cố chấp, chẳng ai chịu nhượng bộ ai.
Cuối cùng Phục Việt cũng ôm Trần Cảnh An tới giường. Hắn đè người nọ dưới thân, đâm rút mãnh liệt như mưa rền gió dữ. Bàn tay không ngừng xoa bóp cặp mông tròn trịa của đối phương, hàm răng cũng không chịu thua kém mà day nghiến đầu v* sưng đỏ trước ngực y.
“A… đừng cắn…” Ngực truyền cảm giác đau đớn, Trần Cảnh An giơ chân định đá, lại bị Phục Việt tóm đùi, banh rộng sang bên, đâm càng sâu càng mạnh.
Trần Cảnh An vươn tay muốn cào lưng hắn. Nhưng lúc chạm phải một vết sẹo to, y bỗng dưng khựng lại.
“Lúc ở biên giới, tôi rất nhớ em.” Phục Việt buông đầu v* của Trần Cảnh An ra, trườn lên hôn môi y. Lúc môi lưỡi cả hai quấn chặt vào nhau, hắn khẽ thì thầm: “Còn nữa, lời của mẹ tôi, em đừng có để trong lòng.”
Cuối cùng, Trần Cảnh An ôm cổ hắn, chầm chậm nhắm hai mắt lại.