Tối đó ở trên giường, hắn nằm rạp người xuống, Ông Cảnh Vũ lấy cớ đang trong kỳ nguyệt sự từ chối hắn.
Nàng đẩy Tạ Quyết ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, trầm mặc: “ Nhi mẫu Anh Nương một ngày chưa rời phủ, chàng cũng đừng chạm vào thiếp ”
Tạ Quyết áp chế hoả dục, nhìn về phía lưng thê tử, trầm mặc một lúc, mới mở miệng nói: “ Ta cùng Anh Nương không có nửa điểm quan hệ, nguyên nhân cụ thể, đợi ta xuất chinh trở về sẽ nói với nàng ”
Nghe vậy, Ông Cảnh Vũ quay người lại phía hắn, bán tín bán nghi: “ Thật sự không có quan hệ? ”
Tạ Quyết nhíu chặt mày lại: “ Ta gạt nàng làm gì? ”
Nàng ngẫm lại, gia thế bản thân thấp, không có nhà mẹ đẻ cường đại chống lưng, nếu thật sự Tạ Quyết có quan hệ với Anh Nương, liền không cần phải giấu diếm nàng.
Nhưng để bản thân an tâm, nàng lại truy hỏi: “ Đứa bé kia thật sự không có quan hệ gì với chàng? ”
Tạ Quyết đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp kéo người đến dưới thân, dùng miệng chặn nàng lại.
Trời còn chưa sáng, Tạ Quyết đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Ông Cảnh Vũ sau khi tiễn Tạ Quyết, cũng không quan tâm hắn nói không có quan hệ gì với đôi mẫu tử kia, bây giờ để hai người lại trong phủ, thì lại cảm thấy khó chịu.
Nhưng nếu sau khi Tạ Quyết trở về vẫn không đưa ra lời giải thích hợp lý, hoặc không đưa hai người kia rời phủ, thì nàng lưu lại đây cũng chẳng có ý tứ.
Được một tháng, đợi cũng không phải là Tạ Quyết trở về, mà là một phong thư chiến vong.
Tạ Quyết chết trận.
Chết trong trận chiến mà ai cũng nghĩ là sẽ thắng.
Ông Cảnh Vũ còn chưa kịp thương tâm, Anh Nương liền dẫn nhi tử đến trước linh đường Tạ Quyết, vừa mở miệng liền để hài tử nàng ta quỳ xuống trước linh đường gọi hắn là phụ thân.
Một câu, nhấc lên một trận sóng lớn.
Anh Nương quỳ trước mặt Ông Cảnh Vũ, đôi mắt đỏ hoe: “ Hầu gia không nỡ để đại nương tử thương tâm, cho nên chưa từng kể cho ngài nghe về Kim* ca nhi, hiện giờ hầu gia không còn, thiếp thân thật sự không nhịn được, liền không thể để Kim ca nhi đến cả tiếng phụ thân cũng không được gọi, cho nên mới mang Kim ca nhi đến gặp hắn, xin đại nương tử tha thứ ”
(*Raw 金 – Kim. Về sau raw lại thành 麟 – Lân. Mình để nguyên theo raw nhé).
Tha thứ, để làm gì?
Ông Cảnh Vũ nhìn về phía hài tử không có nửa điểm giống Tạ Quyết, vẻ mặt ngây ngốc, giọng khàn khàn nói: “ Chết không đối chứng, chỉ dựa vào lời nói của ngươi? ”
Ông Cảnh Vũ bên này chất vấn, nhưng người khác cũng đã nghi ngờ về thân phận đứa bé.
Nếu không phải hài tử của Tạ Quyết, vậy hắn mang về hầu phủ làm gì?
Anh Nương vẫn quỳ ở đó, nức nở khóc: “ Nếu không phải hài tử của hầu gia, vậy tại sao ngài ấy đem chúng ta về hầu phủ? ”
“ Hầu gia nói qua, đợi ngài ấy dẹp xong đám phỉ sẽ dẫn Kim ca nhi nhận tổ quy tông, nạp ta làm quý thiếp, nhưng ai biết hầu gia đi chuyến này, lại không thể trở về… ”
Nói đến đây, đã khóc không thành tiếng.
Ông Cảnh Vũ trầm mặc, hồi lâu cũng không nói.
Anh Nương thấy nàng không nói gì, lại nói tiếp: “ Đại nương tử xin ngài thương xót, ta nhập phủ hay không không quan trọng, nhưng Kim ca nhi là hài tử duy nhất của hắn, đại nương tử không chịu nhận hắn, hương khói hầu gia liền đứt từ đây… ”
Lời này nói xong liền chĩa ngay vào phía Ông Cảnh Vũ, lời này của Anh Nương giống như đang nói nàng không thể sinh được hài tử cho hầu gia, liền không tha cho người khác sinh, lòng dạ nhỏ nhen ích kỷ.
Ông Cảnh Vũ thờ ơ, quay đầu nhìn bài vị của Tạ Quyết, nhìn bài vị Vĩnh Ninh Hầu Tạ Quyết dựng lên kia, cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng trước lúc đi có thể nói rõ ràng cho nàng biết, sao lại phải đợi đến tận khi hắn trở về mới nói?
Tại sao lại khiến cho nàng lòng mang vướng mắc, sao lại không sống trở về để nàng được thoải mái?
Nhìn bài vị Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ thầm thở dài, tiếp tục nói: “ Hầu gia trọng lời hứa, lúc thành thân với ta đã thề cả đời không nạp thiếp, giấy trắng mực đen còn đó, việc này ngươi có biết không? ”
Dứt lời, xoay người nhìn về phía Anh Nương, lại nói: “ Ngươi nói hầu gia nhận hài tử ngươi, lời này có lẽ còn tin được. Nhưng ngươi nói hắn sẽ nạp ngươi làm quý thiếp, ta tuyệt không tin ”
“ Hầu gia bỏ mạng, tước vị bỏ trống, ngươi không bằng không chứng liền nói đứa nhỏ này là của hắn, ta nếu nhận định nó, tước vị liền rơi vào tay nhi tử ngươi. Nếu nó là con của hầu gia thì thôi, nhưng nếu không phải, đây là rắc tâm muốn làm rối loạn huyết mạch Tạ gia ”
Ông Cảnh Vũ không thèm cùng nàng ta nhiều lời, chỉ vào đại môn: “ Hầu gia đối xử tử tế với các ngươi, không phải để các ngươi hắt nước bẩn lên người hắn, hiện tại lập tức rời khỏi hầu phủ cho ta ”
Ông Cảnh Vũ sai người đem hai nhi mẫu kia đuổi ra ngoài, mặc kệ bọn hắn khóc lóc.
Đối với đám người mồm mép thất thường càng không quan tâm.
Anh Nương bị đuổi khỏi hầu phủ, thậm chú ầm ĩ đến tận chỗ Kim Triệu Doãn, Ông Cảnh Vũ cũng mặc kệ.
Mà lão thái thái lúc nghe tôn nhi bỏ mạng, thần trí liền không rõ nữa, càng không có người đi nói chuyện của Anh Nương cho bà.
Lão thái thái không chịu được việc tôn nhi qua đời, không lâu sau đến mùa đông liền qua đời.
Gánh nặng của cả hầu phủ lập tức rơi đến trên đầu Ông Cảnh Vũ.
Mấy năm sau, hoàng thượng làm chủ, để hài tử mới sinh của Tạ gia nhị phòng cho Ông Cảnh Vũ nhận làm con thừa tự.
Vào cái đêm trước ngày nhận con thừa tự, Ông Cảnh Vũ đang chuẩn bị ngủ thì nghe hạ nhân nói Anh Nương dẫn theo nhi tử đi phủ nha môn, tố cáo hầu phu nhân ghen tị, không nhận hài tử của cố hầu.
Vài năm nay, Anh Nương vẫn như cũ không chịu yên phận, thường xuyên làm ầm làm ĩ, khiến toàn bộ Kim Đô thành người người đều biết Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là độc phụ.
Toàn bộ gia quyến Kim Đô thành không quan tâm việc Anh Nương từng biến mất, trong mắt bọn họ, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân đến từ thành nhỏ ở biên cương, không thể lên nổi mặt bàn.
Bề ngoài bọn hắn tôn trọng nàng, nhưng lại ngấm ngầm bàn tán sau lưng.
Cho nên đến tận bây giờ, Ông Cảnh Vũ cũng lười quan tâm Anh Nương.
Phát sinh chuyện ngày hôm nay, trong lòng nàng một trận khó chịu, bèn dứt khoát đứng dậy đốt đèn, rời khỏi phòng.
Đẩy cửa từ đường ra, đi vào bên trong, đem đèn buông xuống, đi tới trước bài vị của Tạ Quyết thắp cho hắn một nén nhang.
Nhìn bài vị Tạ Quyết, đứng im một lúc nàng mới mở miệng: “ Chờ đến khi hài tử làm lễ trưởng thành, lúc đó ta chẳng còn lưu luyến vị trí hầu phu nhân nữa, ta sẽ thỉnh bệ hạ thu hồi cáo mệnh, rời khỏi hầu phủ, từ đấy trở đi ta với Tạ gia không còn quan hệ ”
Nàng không muốn chờ thêm ở hầu phủ nữa, ngay cả khi nàng là hầu phu nhân, nàng không muốn ở lại đây một chút nào.
Ở đây có quá nhiều hồi ức đau thương, nàng mất hài tử, mất trượng phu, rồi vướng mắc cùng một ả nữ nhân, cũng đều đã chôn theo Tạ Quyết nén chặt trong lòng.
Sau khi thắp xong nén hương, Ông Cảnh Vũ đang muốn rời khỏi từ đường, cửa phòng vốn dĩ đã đóng chặt, không biết gió từ đâu thổi đến đem cửa mở toang ra, thổi đến nỗi ngọn nến bên trong từ đường lúc sáng lúc tối.
Ông Cảnh Vũ bỗng run lên, nhìn về phía bài vị Tạ Quyết, kiên trì nói: “ Ta vì ngươi thủ tiết năm năm, vậy là đủ rồi ”
*
Hôm nhận con thừa tự, trong phủ bày hai mươi bàn tiệc, cho nên Ông Cảnh Vũ cần phải dậy sớm.
Nàng nửa tỉnh nữa mê cảm thấy thắt lưng đau nhức, chân tay nhức mỏi, bụng dưới truyền đến từng cơn đau, còn đang hoài nghi thì bên tai bỗng truyền đến âm thanh quen thuộc nhưng lại xa lạ.
“ Ta hôm nay muốn nhập doanh, cần ở đó một tháng ”
Là giọng của Tạ Quyết..?
Sửng sốt một chút, nàng cố gắng mở mắt, thu vào trong mắt nàng là ánh nến mờ nhạt ở trong phòng.
Nàng quay đầu nhìn lại phía giường, một bóng người đang ngồi tại mép giường, hiện đang mặc áo lót, ngồi xỏ giày.
Nam nhân kia bả vai rộng, bóng lưng cường tráng, khiến nàng cảm thấy thập phần quen thuộc.
Ông Cảnh Vũ cả đời chỉ có mình Tạ Quyết, nhưng phải mất một lúc mới nhận ra hắn.
Năm năm, hắn chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Hẳn là khi nàng dâng hương cho hắn, hắn nghe được nàng không muốn giúp hắn quản lý hầu phủ, nên mới xuất hiện trong mộng nàng!
Thành thân mấy năm tính tình lạnh nhạt cũng không sao, lúc chết còn để lại cho nàng một mớ cục diện rối rắm, hắn vậy mà còn mặt mũi xuất hiện trong mộng nàng?
Mấy năm qua rất ít khi nàng tức giận, nhưng chớp mắt lúc này đáy lòng nổi nên một cỗ giận dữ.
Từ lúc thành thân với hắn đến giờ, chưa bao giờ nàng cùng hắn cãi vã, mọi việc đều nghe theo hắn, hiện giờ khó có lúc hắn nhập mộng nàng, liền mượn lúc này khai thông đáy lòng trút mọi đè nén trong tám năm qua.
Trong mộng kia, Tạ Quyết muốn đứng lên, nàng bỗng nhiên ngồi dậy, cách sa mỏng giữ tay hắn lại.
Tạ Quyết sửng sốt, quay đầu lại nhìn, cau mày nhìn qua lớp sa mỏng, chỉ thấy thê tử chậm rãi hướng về phía mình.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt bao năm không thấy bỗng xuất hiện trước mắt, Ông Cảnh Vũ bỗng chốc trố mắt ra.
Nhưng chỉ sau hai giây, liền khôi phục tinh thần, tiến lại phía hắn, hai tay đẩy sa mành sang bên, tiếp theo đó chống hai tay lên vai hắn, eo lưng thẳng tắp, cao hơn hắn hẳn một đỉnh đầu.
Ánh mắt dừng lại trên cổ hắn, khi hắn đang định quay người, nàng nhẹ giọng quát: “ Đừng động ”
Tạ Quyết khẽ cau mày, nhưng cuối cùng vẫn không có động.
Hắn cảm thấy thê tử chậm rãi ngồi xuống, đôi môi mềm mại rơi xuống bả vai hắn cách một lớp áo lót mỏng.
Cơ thể Tạ Quyết cứng đờ.
Nháy mắt sau đó, cánh môi mềm mại mở ra, răng trắng đều đặn hung hăng cắn mạnh vào bả vai hắn, lực đạo giống như muốn từ trên vai hắn cắn xuống một khối thịt.
Tạ Quyết:…?