“Nghe nói Cao Nham là một người như mì ăn liền.” Nhậm Hồng nghe bạn cùng phòng của mình nói, cô rất ghét những kẻ đi cướp bạn trai của người khác.
“Mì ăn liền là cái gì?” Một người khác hỏi
“Mì ăn liền chính là mới vừa đụng vào nước đã mềm rồi! Nghe nói hồi trung học cô ta cũng quen qua mấy người bạn trai rồi.” Một cô gái tên Tiểu Cá Tử trả lời, các cô đều có ấn tượng tốt với Phi Nhi, cũng có nghe Nhậm Hồng nhắc qua chuyện của bọn họ rồi.
“Thật sao?” Lộ Phi Nhi cũng không phải là người chưa từng trải ngoài xã hội, giữa bạn học của bọn họ cũng đã từng lưu truyền câu nói kia, trước kêu chị, sau kêu em, tiếp đó nữa là kêu vợ. Nhâm Hồng giải thích không có chút xíu thuyết phục nào.
Lộ Phi Nhi và Nhậm Hồng bọn họ về tới phòng kí túc xá, mọi người ai cũng bàn tán chuyện này, duy chỉ có một mình Lộ Phi Nhi vẫn im lặng không nói gì, cô chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết phải phản ứng như thế nào, cũng không biết phải đối mặt ra sao, giống như cả thiên hạ đang sụp xuống. Lâu như vậy, yêu một người lâu như vậy, thậm chí trong lòng Lộ Phi Nhi cho rằng bọn họ hẳn là rất hiểu nhau mới đúng, nhưng mà bây giờ, đủ loại dấu vết cho thấy, tất cả đều là hư ảo, chỉ có chính mình tự biên tự diễn mà thôi.
Cứ ngây ngốc như vậy qua một buổi chiều, Nhậm Hồng đã ra ngoài một chuyến sau đó trở về. Thấy Lộ Phi Nhi buồn bã nằm trên giường, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Này, mau ngồi dậy đi, lát nữa ra ngoài ăn cơm, mình tìm Nhậm Vĩ nói cậu đã đến rồi, chúng ta a ngoài ăn, có thêm mấy người bạn hồi trung học của chúng ta nữa.” Nghe Nhậm Hồng nói đúng là bạn hồi trung học, Lộ Phi Nhi sửng sốt một phen, sau đó đột nhiên nhớ tới việc này đại biểu cho cái gì? Suy cho cùng mối tình đầu của mình, tự bản thân mình đã yêu say đắm tám năm sẽ có kết quả như thế nào ngay tại đêm nay rồi. Trong nháy mắt thậm chí Lộ Phi Nhi còn muốn trốn tránh, đúng là, cô vẫn không thể cứ không rõ ràng như vậy mà xuống gặp. Biết rõ là sẽ có kết quả như thế nào, mà vẫn còn muốn đi, như vậy chỉ có thể nói Lộ Phi Nhi đang cố gắng ép mình buông tha cho khoảng tình cảm tám năm của mình rồi.
Địa điểm ăn cơm là tại một quán lẩu khá lớn gần trường của bọn họ, họ dự định sẽ thuê một phòng ăn riêng phỏng chừng mười người, Nhậm Hồng và Lộ Phi Nhi bước vào phòng, nhìn thấy có mấy người đã tới. Trong đó bao gồm Nhậm Vĩ và cô gái tên Cao Nham kia, còn có một nam một nữ mà Lộ Phi Nhi không biết.
“Mọi người đã đến rồi à?” Nhậm Hồng nhìn thấy Nhậm Vĩ vậy mà lại dẫn theo Cao Nham, trong lòng cảm thấy tức giận không thôi. Nhậm Vĩ giới thiệu hai người lạ cho bọn họ, đều là bạn học của Nhậm Vĩ, trong đó cô gái kia giống như là bạn tốt của Cao Nham.
Sắc mặt Nhậm Vĩ cứng ngắc nhìn Lộ Phi Nhi, “Đến khi nào vậy? Sao không nghe nói gì cả?”
Những người khác chú ý đến cuộc đối thoại của hai người bọn họ, “Định cho cậu kinh hỉ.” Trong lòng Lộ Phi Nhi lại thầm nghĩ, cái này đích thực là có kinh lại không hỉ(vui vẻ), ở ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh.
Mấy người bạn học do Nhậm Vĩ mang tới cố gắng xoa dịu không khí, không nói chuyện lung tung, lúc ngồi xuống, Lộ Phi Nhi bị Nhậm Hồng đẩy đến bên cạnh Nhậm Vĩ, bên kia cũng Nhậm Hồng chiếm luôn, nhưng mà cho dù là như thế này, cũng gây trở ngại cho cuộc đối thoại giữa hai người, không có lời nói mập mờ nào, nhưng mà người nào cũng không phải là kẻ đần độn, hơn nữa đối với một người học ngành cảnh sát điều tra mà nói.
Lộ Phi Nhi lấy hết dũng khí, gắp thêm một miếng đậu hủ đặt vào trong chén của Nhậm Vĩ, nhưng mà không đợi cô kịp nâng đôi đũa lên, Cao Nham liền lên tiếng, “Ơ kìa, không được, anh trai không thích ăn cái này đâu.” Nói xong rồi cười hì hì, xem ra chỉ có hai người bọn họ mới hiểu rõ, lúc này tâm Lộ Phi Nhi hoàn toàn lạnh.
“Không sao.” Nhậm Vĩ vẫn cứ ăn, trong lòng Lộ Phi Nhi cũng hoàn toàn sáng tỏ, nhìn hai người bọn họ đối xử với nhau, nhìn dáng vẻ nói cười của Cao Nham không thể nghi ngờ không giải thích rõ vị trí xấu hổ của mình, cô ta lợi hại như vậy, lại thêm mấy người không quen biết mà Nhậm Vĩ mang đến nữa, điều đó rõ ràng là Cao Nham có chỗ dựa vào.
Cả khuôn mặt Nhậm Hồng đỏ bừng, Lộ Phi Nhi nhìn dáng vẻ của cô, cũng biết cô ấy cảm thấy bất bình thay cho mình, cô ấy lại vẫn đang không ngừng nháy mắt với mình, nhưng mà, cô lấy thân phận gì để tức giận? Bạn gái sao? Cô cũng đâu có được chấp nhận như vậy, tự cô thầm mến anh ta tám năm, nhưng người ta chỉ cần hơn một năm đã tiến triển triển được như vậy, như vậy cô có cần phải nhìn lại năng lực của bản than mình hay không? Cũng tại thời điểm đó, Lộ Phi Nhi sáng tỏ rồi. Vì nếu không cô không chịu nổi, cũng sẽ không khiến cho người khác cảm thấy khó xử, đơn giản buông ra thôi! Thực ra không buông ra cũng không có cách nào. Trái tim không chỗ cho Lộ Phi Nhi này, nên cái gì cũng không cần phải nói.
Ăn cơm xong, mấy người cùng nhau tản bộ đi về, đến lúc sắp rẽ ra, lần đầu tiên Nhậm Vĩ chủ động đi bên cạnh Lộ Phi Nhi, Nhậm Hồng cũng thông minh tự động tách ra. Lộ Phi Nhi tỉ mỉ nhìn Nhậm Vĩ, nhìn người con trai mà mình đã thầm mến thật lâu. Chẳng biết tại sao, đầu óc của mình luôn luôn không nghĩ ra dáng vẻ của anh, chỉ có những lúc nhìn ảnh, mới có thể một lần lại một lần cảm thấy động tâm. Lâu như thế, muốn buông, muốn quên đâu phải là chuyện dễ dàng.
“Khi nào thì quay về?” Nhậm Vĩ mới mở miệng lập tức lại nói câu này, Lộ Phi Nhi cảm thấy trái tim mình như có người dùng dao găm vào một phát.
“Ngày mai.” Lộ Phi Nhi trả lời cực kì ngắn gọn.
“Cái đó… Thật ra mình chỉ coi Cao Nham như là em gái. Chúng ta…” Nhậm Vĩ cảm thấy mình cần phải giải thích một chút, dù sao anh cũng biết tình cảm của Lộ Phi Nhi đối với mình mấy năm qua, hơn nữa chính mình cũng thích cô ấy, còn đối với Cao Nham, anh cũng không rõ là cảm giác gì, thật sự không nói rõ được.
“Nhậm Vĩ, sau này chúng ta không cần gặp lại nhau nữa.” Lộ Phi Nhi nói ra những lời này đã là dũng khí rất lớn của cô rồi. Nói xong, cô xoay người bước đi đến bên Nhậm Hồng, thậm chí cô thầm nói trong mình, chỉ cần cậu ấy chịu giữ lại, chỉ cần cậu ấy chịu nói một câu…
Nhậm Hồng thấy Lộ Phi Nhi đi về phía mình, lại nhìn thấy dáng vẻ Nhậm Vĩ đang muốn ngăn cản nhưng lại do dự phía sau lưng cô ấy, cô nhịn không được hỏi Lộ Phi Nhi, “Như thế nào? Hai người đã nói cái gì vậy?” Lộ Phi Nhi im lặng trong chốc lát rồi nói với Nhậm Hồng một câu, “Người đã không có tâm thì mình sẽ buông.”