Đại Chí nhìn gương chiếu hậu, đang định trả lời, thì thấy Cảnh Dực cau mày, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, “Nhìn đường đi.”
“Được rồi.” Đại Chí cười cười, lái xe ra ngoài.
Hai cô gái trẻ trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, ngồi yên ngay ngắn, không mở miệng nói chuyện nữa.
Xe một giờ sau đến thị trấn Bồ Hà, cô gái trẻ ngồi sau lần lượt đưa tay trả tiền, Cảnh Dực ngược lại không ngờ Đại Chí đã đến mức này, hai tay hốt cả tiền và mỹ nữ.
Anh đang định xuống xe, một cổ tay trắng nõn mảnh khảnh vươn tới.
Anh hơi nghiêng đầu, mới phát hiện ghế sau tổng cộng có ba cô gái trẻ, lúc trước anh vẫn không chú ý, bởi vì cô gái trẻ ngồi ngay sau ghế của anh dọc đường đi đều cúi đầu, cảm giác gần như không tồn tại.
Trong bàn tay trắng nõn kia cầm một tờ tiền năm mươi, không có nếp gấp, được chủ nhân bảo quản sạch sẽ ngăn nắp, không biết là mùi thơm trong ví của cô, hay là trên tay cô bôi cái gì, Cảnh Dực khi nhận lấy tiền ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.
Anh nghiêng đầu nhìn, cô bé đưa tiền liền xoay người xuống xe, đèn xe mờ ảo mơ hồ, lộ ra cổ trắng nõn thon dài cùng mái tóc đen mềm mại của cô.
Đó là cô gái mà anh gặp trước cửa nhà vệ sinh.
“Xin chào, có thể… Em có thể xin wechat của anh được không?”
Cảnh Dực quay đầu lại, ngồi phía sau còn có hai cô gái đã trả tiền nhưng chưa rời đi, một trong số đó chắc là lấy hết dũng khí mới dám mở miệng hỏi anh.
Anh nhướng mày, “Ừm.”
Hai cô gái kia lộ vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng, chỉ thấy Cảnh Dực lấy điện thoại di động của Đại Chí ra, mở mã QR WeChat nói, “Sau này cần tìm người đến tận nhà đòi nợ, nhớ tìm tôi.”
Hai cô gái sững sờ nhìn về phía tên wechat của anh, chỉ thấy trên đó viết: Chuyên nghiệp đòi nợ giá ưu đãi, mỹ nữ soái ca tất cả đều giảm giá 80%.
“……”