Mồm mép thế này thì quả thật chẳng ai xứng bằng.
Khóe môi Thẩm Thanh giật giật, bà còn muốn nói gì đó, Thẩm Tô Khê đã bật ngón cái giành trước: ”Mẹ yên tâm, tới lúc đó, con rể của mẹ sẽ đem tám người khiêng kiệu đỏ tới huênh hoang đón con.”
Thẩm Thanh chỉ nói: ”Tìm được bạn trai rồi lại tính.”
Không lâu sau, bà bị cuộc họp video gọi đi.
Thẩm Tô Khê mở điện thoại ra nhìn giờ, góc bên phải màn hình có chấm đỏ thông báo.
Cô cho dưa hấu vào miệng, còn chưa kịp cắn, ánh mắt không nhịn được dán chặt vào ba chữ trên màn hình, theo bản năng nuốt nước bọt một cái, suýt nữa nuốt cả hạt dưa vào.
Người này đột nhiên bị ấm đầu sao??
Hơi nóng dần men lên, Thẩm Tô Khê thở dài, hướng đầu về phía điều hòa. Điện thoại cô bỗng rung lên, cô cầm không chắc, suýt bị rơi xuống.
Màn hình hiện lên ”Winter”, là nickname cô đặt cho Giang Cẩn Châu.
Winter: ”Em bận không? Có tiện gọi video với anh không?”
Thẩm Tô Khê nhìn về phía thư phòng, xác định Thẩm Thanh không nhìn thấy rồi mới lén lút chạy về phòng ngủ, khóa trái cửa, chải chuốt lại tóc tai, thuận tiện trang điểm một chút, sau đó chủ động gọi video.
Đô chuông chưa tới hai giây bên kia đã bắt máy.
Sườn mặt anh tuấn bất ngờ đập vào mắt cô.
Màn hình hơi chuyển động, cô thấy Giang Cẩn Châu quay mặt lại.
Gương mặt trước camera trắng trẻo, mũi cao thẳng, đường viên môi hơi cong lên. Nhưng Thẩm Tô Khê thích nhất là cặp mắt kia, trong veo như ánh nắng ban mai, vừa sâu vừa sáng.
Vừa mới tắm xong, trên người anh mặc bộ quần ở nhà rộng rãi, mái tóc còn vương hơi nước.
Anh mở miệng trước: ”Ở nhà à?”
Giọng anh trầm thấp, mang theo nét gợi cảm không giải thích được.
Thẩm Tô Khê gật đầu, Giang Cẩn Châu lại hỏi: ”Tối nay em có ra ngoài không?”
Cũng không nhắc đến chuyện xem mắt.
”Có, em đi với bạn.”
Sợ anh không tin, cô nói thêm: ”Bạn em có cái nhọt mọc dài, cũng may là lành tính, hôm nay em dẫn nó đi cắt bỏ.”
”……”
Giang Cẩm Châu nín lặng: ”Ca mổ thành công không?”
Sao lại không.
Thành công đến nỗi đời này nó không thể nào hại gái nhà lành nữa.
Thẩm Tô Khê gật đầu, chủ động tìm đề tài nói chuyện: ”Bên chỗ anh trời chuyển lạnh rồi.”
”Mưa vài cơn, nhiệt độ tương đối giảm.”
”Nhiệt độ sáng tối chênh lệch, anh nhớ mặc nhiều áo một chút.”
”Được, anh chờ em về.”
Anh cười rộ lên, đuôi mắt khẽ cong, ẩn bên dưới kính gọng vàng, lịch sự văn nhã.
Thẩm Tô Khê nhanh tay chụp màn hình, lưu về nhìn mấy lần.
Không thể không thừa nhận.
Tuy rằng Tiểu Giang bé bỏng của cô nghèo thật, nhưng chính gương mặt này khiến cô chấp nhận chuyện anh nghèo mạt rệp.
Quả nhiên, khi Thượng Đế đóng một cánh cửa lại thì sẽ không quên mở thêm một cánh cửa sổ.
Tắt video, cô mở cửa phòng, bước ra cửa sổ, chống hai tay lên bệ cửa, ngó ra bên ngoài, nhìn ánh đèn lẻ loi dần trôi đi xa.
Ngoài sân có hai sào quần áo, phất phơ trong gió.
Cô liếc mắt thấy chiếc áo thun tay ngắn của mình.
Vốn dĩ là kiểu áo oversize, nhưng cô mua lớn hơn hai số, thêm hai chữ X trước L, tựa hồ nhét vừa năm người như cô.
Có tiếng gió ù ù bên tai, Thẩm Tô Khê nhớ tới ba chữ ”Anh nhớ em” của Giang Cẩn Châu, trong lòng hơi khó chịu, cô quay đầu nhìn sang sào đồ bên cạnh.
Trên đó treo hai bộ váy.
Một cái đầm ren cổ đứng, có nơ ở cổ. Một cái màu lá sen chiết eo đơn giản.
Một cái mặc cho Thẩm Thanh xem, một cái chỉ mặc cho Giang Cẩn Châu xem.
Có trở về hay không cũng đều khó chịu.
Tựa như bây giờ.
Tất cả tế bào lãng mạn trong cô đều khắc tên Giang Cẩn Châu.
Đồng thời, cô bị chủ nghĩa hiện thực của Thẩm Thanh ăn mòn.
Cũng may, chủ nghĩa lãng mạn chưa ăn sâu bám rễ, chủ nghĩa hiện thực cũng chưa đạt tới đỉnh cao.
Nhân sinh cũng không đến mức không sống nỗi.
”Mẹ, có phải con quá béo không?’ Vẻ mặt cô như đưa đám.
Biểu tình Thẩm Thanh như đang nói ”Bị mù hả”: ”Mấy trăm cân rồi?”
Trước khi bà kịp ngó qua nhìn, Thẩm Tô Khê đã bước xuống cân, không cảm xúc mà nói: ”Con cảm thấy vẫn có thể cứu vãn được.”
Mấy ngày sau đó, Thẩm Tô Khê dựa vào rau luộc mà sống qua ngày.
Một tuần sau, cô dọn đồ về Việt thành.
Thẩm Thanh hỏi: ”Không phải nói tháng sau mới về à?”
Vốn là như vậy.
Nhưng kế hoạch bỗng thay đổi, có một tối, bạn tốt Tần Mật gọi điện báo cho cô: ”Nghe nói Giang Cẩn Châu bị bệnh.”
Thẩm Tô Khê hơi giật mình, không phải mấy bữa trước gọi video vẫn còn khỏe mạnh lắm sao?
”Anh ấy bị gì vậy?”
”Bị cảm.” Tần Mật mặt không đỏ tim không đập nói.
Thẩm Tô Khê lãnh khốc vô tình ”Ừ” một tiếng.
Tần Mật: ”?”
Ừ? Chỉ vậy thôi hả?
”Không về thật à?”
”Không về.” Thẩm Tô Khê bình thản nói: ”Chỉ là cảm mạo bình thường thôi mà, lần trước tao sốt 39 độ không phải vẫn tự khỏi được đó hay sao. Huống hồ anh ấy khỏe như trâu vậy, dăm ba con virus tầm thường sao có thể đánh thắng anh ấy.”
Một lời hợp tình hợp lý như vậy, Tần Mật không phản bác được, nghẹn một lúc mới nói: ”Tối thứ sáu tuần sau có party, không về thật hả? Tất cả đều là–”
Năm giây sau Tần Mật mới lên tiếng: ”Trai trẻ mà mày thích.”
Tất cả đều là…. Trai trẻ sao?
Fuck.
Sao thấy tâm động thế nhỉ?
Thẩm Tô Khê cắn răng: ”Không về.”
Nếu đồng ý thì chẳng phải cô là tra nữ sao.
Tần Mật tiếc nuối nói: ”Haizz, tao nhớ còn có mấy siêu mẫu nữa.”
Thẩm Tô Khê: ”Về liền!”
Tần Mật: ”…..”
Thẩm Tô Khê đáp ứng xong bỗng thấy hối hận.
”Mày gửi ảnh của bọn họ qua trước đi. Siêu mẫu ấy.”
”Để làm gì?”
”Nếu xấu quá, tao không về.”
”…..” Tần Mật phục rồi.
Sau đó, Thẩm Tô Khê báo ngày về cho Giang Cẩn Châu, còn không quên đạo làm bạn gái mà nhắc nhở anh: ”Anh nhớ uống nhiều nước ấm.”
Nhận được tin nhắn không đầu không đuôi của cô, Giang Cẩn Châu không rõ lắm, nhưng vẫn nhắn lại: ”Được”.
Cách vài giây, màn hình lại hiện lên tin nhắn.
”Cả trà gừng nữa.”
Winter: ”Được.”
”Dán cả miếng ấm bụng nữa.”
Giang Cẩn Châu: ”….?”
Anh là đàn ông, dán miếng ấm bụng làm gì?
Về phụ nữ, Trần Kỳ hiểu biết nhiều hơn anh.
Thế nên Giang đại thiếu hiếm khi đệ bậc thang chủ động tìm Trần Kỳ, ám chỉ hai câu, sau đó tiếp thu kinh nghiệm của đối phương.
Kết hợp vài lời của Giang Cẩn Châu vào từng tình huống, Trần Kỳ ngẫm ra một khả năng vô cùng đáng tin cậy.
Chị dâu còn không phải đang ám chỉ chuyện với tới kỳ hay sao?
Kinh nghiệm của Trần Kỳ tương đối nhiều, hơn nữa, Giang Cẩn Châu cũng biết Thẩm Tô Khê tới kỳ không theo quy luật. Thế nên anh không hề nghĩ ngợi mà nhắn qua.
Winter: ”Gần đây lại bị lệch ngày à? Đừng thức khuya, nhớ ăn thanh đạm.”
Winter: ”Uống nhiều nước ấm.”
Winter: ”Cả trà gừng nữa.”
Winter: ”Dán miếng ấm bụng nữa.”