Không ai chơi
Chơi một mình
Rủ kiến chơi
Kiến không chơi
Cắn vào chân
Trâu bị què
La oai oái…”
Tôi phủi đầy bụi đất trên người rồi bốc nắm cát ném vào người nó. Đang định chửi lên thì nghe tiếng Tuấn Anh quát lớn: “để đấy tớ đánh cho nó chừa.”
Rồi cậu ấy chạy tới xô thằng khùng kia xuống đá cho mấy cú. Còn chửi ầm lên nói rằng thằng đó mới là thằng chó không ai thèm chơi còn tôi thì cả lớp đều yêu mến.
Tôi nghe mà rưng rưng cảm động. Làm gì có chuyện cả lớp đều thích tôi chứ. Mặt tôi xấu xí, tóc tai dị hợm, nhà lại nghèo nhất lớp, tính tình nhút nhát. Để hoà đồng với một nhóm nhỏ trong lớp nhà giàu đã là khó khăn với tôi lắm rồi.
Vì vậy khoảnh khắc Tuấn Anh chạy tới bênh vực tôi mãi mãi không bao giờ quên được. Cảm giác như cả thế giới chống lại mình thì vẫn có người đó bên cạnh gánh vác vậy. Có lẽ tôi mê trai từ lúc này!
Tuấn Anh đã mọc đủ răng rồi, cậu ấy đuổi kẻ xấu xong quay qua cười rộ lên với tôi, vẫn là hai răng nanh nhỏ bắt mắt ấy, cực kì xán lạn. Tôi xấu hổ, cảm thấy hành động ném đất cát của mình vào người khác vừa rồi là vô văn hoá, bị Ngôi sao sáng bắt gặp rồi phải làm sao đây? Tôi vội vàng giấu hai tay nhỏ bẩn thỉu ra sau lưng.
Tuấn Anh chạy tới kéo tay tôi ra hỏi: “An bị thương à? Có đau không?”
Tôi rụt tay lại, không nói gì.
Tuấn Anh cầm chắc tay tôi, xoay tới xoay lui rồi phủi phủi, lẩm bẩm: “bẩn hết rồi nè. Lần sau bị ai bắt nạt thì cứ đến tìm tớ nhé? Tớ đánh giùm cho đỡ phải bẩn tay.” Cậu ấy còn cúi xuống phủi cả quần cho tôi.
Tôi loạng choạng lùi lại, toan chạy mất thì bị Tuấn Anh đuổi kịp nắm chặt lấy cổ tay. Cậu ấy hỏi tôi: “An sao vậy?”
“Tớ đi về.”
“Nhưng tụi thằng Kiên đã dọn vệ sinh xong đâu.”
“…” Đến chuyện này mà cậu ấy cũng biết á? Học giỏi thật có nhiều lợi ích. Tôi cố gắng giựt tay ra, nói: “tớ tớ đi về một mình.”
“Được. Vậy tớ đi về cùng An. Tụi mình chung đường tới tận ngã tư lận mà.” Tuấn Anh khoác tay lên vai tôi.
Tôi nghe vậy thì ngồi thụp xuống. Dĩ nhiên là tôi không về trước được, nay nhà tôi kéo cá đến tối muộn nên đã gửi nhờ tôi ăn cơm tối nhà thằng Kiên rồi, tôi không thể bỏ mặc nó mà chạy về trước được.
Tuấn Anh hỏi: “An không thích chơi với tớ à?”
Tôi giật mình đáp theo phản xạ: “làm gì có!”
Tuấn Anh nói trúng tim đen của tôi: “An luôn trốn tớ.”
Tôi có trốn đâu, chỉ tránh thôi mà.
Tuấn Anh ngồi xổm trước mặt tôi, buồn bã hỏi: “sao An không cho tớ chơi cùng vậy?”
Lần này Tuấn Anh nói sai bét luôn, tôi làm gì có bao giờ không cho cậu ấy chơi chung, chẳng phải là chúng tôi đó giờ vẫn luôn ở hai nhóm chơi khác nhau sao. Nói chính xác hơn là Tuấn Anh chơi với cả thế giới còn tôi chỉ chơi với ít xíu xiu bạn mà thôi. Chủ yếu là mấy thằng trong xóm chơi với nhau từ trước, mà tụi nó còn học lớp khác nữa chứ. Tôi là lạc loài nhất trong lớp rồi mà Tuấn Anh nói cứ như thể tôi là người cô lập cậu ấy vậy.
Đang lúc rối rắm thì tụi thằng Kiên chạy tới í ới gọi, tôi mừng như được mùa, chạy thục mạng, quên cả chào tạm biệt Ngôi sao sáng. Câu chuyện này dang dở mãi đến năm sau.
Lúc tôi học lớp 3 thì em trai tôi học mẫu giáo bên cạnh. Mỗi trưa ngủ dậy tôi đều để dành phần trái cây ăn xế đem tới hàng rào cho em. Tuấn Anh nhìn thấy và chạy theo, cậu ấy nhìn tôi đứng trên gốc cây với sang bức tường bên kia thì hỏi tôi làm cái gì. Tôi cảm thấy mình là người trưởng thành rồi, không nên dụt dè xấu hổ nữa nên đem chuyện em trai nhỏ kể cho Tuấn Anh. Sau đó Tuấn Anh nhảy lên gốc cây rồi cúi xuống ôm đùi tôi ẵm lên cao để dễ với sang trường mẫu giáo. Tôi rất thích cảm giác cao hơn người khác nên sung sướng cười khúc khích. Tuấn Anh cũng cười, tôi nhìn xuống thấy cậu ấy năm này có cả răng khểnh nữa kia, duyên quá trời quá đất. Có khi tôi mải nhìn cậu ấy tới nỗi quên đưa chuối cho em trai luôn, phải để nó la làng lên “Trâu chó” mới hồi thần.
Tuấn Anh nghe vậy thì nhớ tới những lần tôi bị trêu chọc, cậu ấy an ủi, nói tôi đừng để ý bọn người xấu. Ai mà chả có tên ở nhà xấu xí cho dễ nuôi. Cậu ấy ở nhà còn tên là Tí nữa kìa. Tôi cười, nói rằng tên của Tuấn Anh vẫn đẹp hơn của tôi.
Cậu ấy nói: “Tí là con chuột đó. Con chuột ai cũng sợ. Không đẹp đâu.”
Tôi cãi lại: “con trâu to xác lại chậm chạp, ngoại hình thì xấu xí.”
“Con chuột còn xấu hơn. Con trâu còn có ích cho nông dân còn con chuột phá hoại mùa màng đi tới đâu ai cũng ghét.”
Chúng tôi ngồi tranh luận xem tên ai xấu hơn rồi cười như nắc nẻ.
Cuối cùng Tuấn Anh nói: “An cứ nghĩ tên mình là Châu đi. Châu trong ngọc ngà châu báu đó. Mẹ tớ nói tớ là châu báu của cải của mẹ, An cũng là Châu báu của cải của tớ.”
Tôi nghe Tuấn Anh diễn giải mà ngọt hết cả lỗ tai, cả người sảng khoái, cảm thấy tên mình tự nhiên mỹ miều hẳn. Hoàn toàn không để ý câu đó có chỗ nào lấn cấn cả.
Từ đó trở đi sau giờ ngủ trưa là lúc tôi với Tuấn Anh ở riêng cạnh nhau, Tuấn Anh sẽ chừa lại chuối của mình cho tôi, dặn tôi phải ăn nhiều mới cao lớn được, chúng tôi thường nói những câu chuyện chắc là nhảm nhí đi. Đến khi thân thiết hơn rồi, Tuấn Anh lại hỏi tôi một câu quen thuộc, “có thể làm bạn hay không?” Dĩ nhiên là tôi gật đầu rồi. Có một người bạn vừa đẹp trai vừa học giỏi ai mà không thích chứ.
Có một ngày năm lớp 4 Tuấn Anh tỏ ra nghiêm túc, nói chuyện cứ như ông cụ non, hỏi tôi tại sao mấy năm trước không chơi với cậu ấy. Tôi vòng vèo nửa ngày, cuối cùng bị ép phải nói, tôi bảo do nhà cậu ấy giàu, tôi sợ chơi với nhà giàu lắm, mấy bạn nhà giàu hay khinh thường tôi, tôi và bọn nhà giàu là hai thế giới khác biệt.
“Tớ đâu phải bọn nhà giàu.”
“Tớ có thể ở trong thế giới của An được không?”
“Đi mà… Cho tớ vào với… Năn nỉ luôn đó.”
“Tớ thích chơi với An mà. Cho tớ vào đi.” Cậu ấy lắc lắc vai tôi, còn bày ra khuôn mặt tội nghiệp làm tôi buồn cười.
“Tại sao?” Tôi hỏi lại: “cậu đầy bạn mà. Tớ thấy ai cũng thích chơi với cậu.”
“Nhưng tớ thích An cơ.”
“Tớ có gì mà thích? Mặt tớ xấu, nhà tớ nghèo, tớ còn lùn, còn không biết đi xe đạp nữa.” Tôi bĩu môi nói một lèo.
“Vì An dễ mến. Nhìn An giống…” Đột nhiên Tuấn Anh bắt chặt lấy hai tay tôi, đổi câu: “ai nói An xấu? Tớ thấy An đẹp nhất lớp mình.”
Vốn dĩ tôi sẽ không nhớ được gì đâu, nhưng cậu ấy khựng lại đổi sang câu khác làm bao nhiêu kí ức ùa về hết. Tôi giằng tay, hỏi: “cậu bảo tớ giống gì?”
Tuấn Anh lắc đầu nguầy nguậy, tay vẫn giữ chặt tay tôi: “không có.”
“Thế cậu trói tay tớ làm gì?”
“Tớ sợ An đánh.”
Tôi đạp Tuấn Anh một cái cho cậu ấy ngã lăn quay, gân cổ lên mắng: “thế là cậu bảo tớ giống chó còn gì. Rõ ràng nghĩ tớ giống con chó nhà cậu nên mới sợ ăn đòn. Cậu là đồ đáng ghét! Tớ bo xì cậu!”
Tôi bỏ chạy về lớp. Thật lâu, thật lâu Tuấn Anh chạy xuống năn nỉ tôi cũng không tha thứ. Phải mãi đến tận trưa hôm sau mới chấp nhận lời xin lỗi của cậu ấy vì tôi vẫn thích được ẵm cao cao. Sau đó chúng tôi không ai nhắc đến chuyện con chó nữa.
Có một thời gian lúc đi học một mình tôi bị một chị lớp 5 bắt nạt. Đoạn đường đi bộ từ nhà đến trường lúc nào cũng bị chị ấy giựt tóc, gõ vai, giẫm dép, có ngày còn đem theo cả kéo cắt tóc. Còn cố ý đợi tôi ngoài cổng trường, nếu thấy tôi đi một mình sẽ lẽo đẽo theo sau gây sự. Khi ấy tôi sợ lắm. Mẹ nói tôi cắt tóc sẽ đổ bệnh nặng không cứu được nên càng sợ hãi. Nhưng tôi không muốn mẹ lo lắng nên chọn cách im lặng, chỉ tranh cãi, tránh né chị đó. Tôi không muốn đánh con gái với cả tôi nhắm bản thân sẽ đánh không lại đâu, tầm này con gái thường to con hơn con trai trong khi tôi còn gầy yếu nữa nên toàn chọn cách tránh mặt cho đỡ phiền phức. Nhưng đỉnh điểm có lần chị đó xén một lọn tóc của tôi, tôi đạp chị ấy, hai bên xô đẩy khiến tôi ngã lăn xuống suối sỏi đá.
Tuấn Anh thấy người tôi ướt đẫm, bàn tay trầy xước toàn máu không mới hỏi ra, tôi tủi thân nên ngồi khóc toáng lên, bao nhiêu ấm ức kể hết ra. Tuấn Anh tức giận đùng đùng. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy phản ứng mạnh mẽ đến như thế. Cậu ấy bắt tôi dắt ngược về chỉ mặt chị ấy cho Tuấn Anh xem. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là Tuấn Anh muốn nhìn mặt thôi ai ngờ cậu ấy túm tóc nhảy lên đạp, đá, tát, vật chị ấy đánh cho tan nát đời cô lựu. Bọn tôi phải can mãi Tuấn Anh mới chịu dừng. Cậu ấy còn hằm hằm chỉ tay đe doạ, nếu còn dám động tới tôi nữa cậu ấy sẽ đánh đến chết thì thôi. Tôi nghe mà còn rùng mình. Con nít gì mà man rợ quá vậy. Đây là tác hại của việc Tuấn Anh suốt ngày đi chơi điện tử đó. Toàn bắn nhau, hại hết cả người. Nhưng cũng may là sau lần đó tôi không còn bị chị gái thần kinh đi theo kiếm chuyện nữa.
Bẵng đi một thời gian rất dài, Tuấn Anh lại cầm chặt tay tôi rồi hỏi thỏ thẻ như con gái: “tớ có thể hỏi An một chuyện được không?”
Tuấn Anh làm vẻ mặt nghiêm trọng như vậy lại khiến tôi nghĩ ngay đến việc nhìn mình giống chó, nhưng lúc này đã qua cả năm trời rồi, bây giờ mà vẫn tính toán đi đánh người ta thì nhỏ mọn quá không nhỉ?
Tôi hỏi: “cậu giữ tay tớ làm gì?”
Tuấn Anh đáp: “tớ sợ An đánh.”
“Tớ còn chân nè.” Tôi giơ chân cho Tuấn Anh coi: “tớ có thể đá cậu nát đít luôn.”
“Vậy An ngồi xuống đi, tớ có thể dùng một tay giữ chặt tay cậu, một tay giữ chặt chân cậu. Tin không?”
“Đếch tin.”
“Vậy An ngồi xuống đi.”
“Tớ đâu có ngu!” Tôi lè lưỡi trêu chọc Tuấn Anh.
“Vậy cho tớ hỏi nhé? Với điều kiện cậu không được giận?”
“Còn lâu! Tớ cứ giận đấy!” Tôi phồng má lên cãi.
“Tớ năn nỉ mà, cậu không được giận tớ đúng một lần này thôi. Tớ có chuyện về An muốn biết nhưng cứ sợ hỏi rồi An sẽ giận, sẽ không chơi với tớ nữa.” Tuấn Anh nắm chặt tay tôi: “năn nỉ luôn đó. Một lần này thôi.”
Tôi thấy cậu ấy quá tội nghiệp, thôi thì cứ chấp nhận mình giống chó một lần cũng được, dù sao mặt tôi cũng xấu sẵn rồi. Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn làm cao, hỏi: “tớ mà hay giận thế à?”
Tuấn Anh gật đầu. Trời ơi! Tôi không nhìn nhầm đâu. Thế mà cậu ấy lại gật đầu. Tôi tức điên lên, vùng vằng rút tay ra, la lên: “cậu mới là đồ hay giận hờn đó! Biến đi! Tớ không chơi với cậu nữa!”
Tuấn Anh ôm chặt lấy tôi, cậu ấy to con còn tôi nhỏ chút éc, giằng co một hồi cuối cùng hai đứa ngã lăn quay xuống bãi cỏ.
Tôi nằm trên người Tuấn Anh đấm vào cánh tay cậu ấy mấy cái: “thả tớ ra!”
“Không!” Tuấn Anh mặt mũi đỏ lừ, nạt lại tôi.
Lần đầu tiên thấy cậu ấy dữ dằn với mình như vậy, tôi có hơi sợ nhưng vẫn cố mạnh miệng: “thả ra! Thằng nào không thả ra thằng đó làm con chó!” Cùng lắm thì nghỉ chơi với nhau thôi chứ có gì to tát đâu.
“Tớ làm con chó cũng được. Chỉ cần An không bo xì thì tớ làm chó suốt đời cũng được.”
“Cậu bị điên à? Đứng lên vào lớp đi.”
“Chưa đánh trống.”
“Vậy cậu định nằm đây mãi à?”
Tuấn Anh thản nhiên “ừ” một cái.
Tôi bật cười, đứng dậy cố gắng lôi tên to xác này dậy, mắng: “cậu bị điên rồi! Cậu là thằng điên.”
“An có cho tớ hỏi không? Cậu phải cho tớ hỏi tớ mới đứng dậy!” Tuấn Anh kéo nhẹ một cái tôi lại bị ngã ngồi xuống.
Tôi hoàn toàn chịu thua: “được rồi. Hỏi đi hỏi đi. Dù sao tớ cũng chả có bí mật gì cả.”
“Sao An lại để tóc dài?”
“…”
Tuấn Anh ngồi dậy, lặp lại: “sao An để tóc dài vậy? An thích à?”
Đổi câu hỏi được không?! Tôi tiếp tục vùng vẫy.
“An đã hứa rồi mà… An ơi, cậu có biết năm nay thử nghiệm cải cách, trường sẽ cử một học sinh lớp 5 đi trường khác không?”
Đương nhiên là tôi biết, ngày đầu nhập học đã nghe trường thông báo rầm rộ rồi. Trường sẽ cử ra một bạn ưu tú, xuất sắc, học đỉnh đỉnh đỉnh nhất đi thành phố học trao đổi thực nghiệm. Điều này ai mà chả biết chứ! Nghĩ tới đó tôi liền trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Tuấn Anh. Thấy cậu ấy ủ rũ gật đầu, tôi cũng ngồi sụp cả xuống.
Quá bất ngờ!
Tôi lớp 5 chưa nói rõ được cảm xúc của mình. Rõ ràng không chơi thân lắm đâu, tôi còn chưa cho cậu ấy bước vào thế giới của tôi mà. Không hiểu sao lại buồn thế này. Tôi biết rõ cậu ấy sẽ học hết lớp 5 ở một nơi khác, có khi tới môi trường tốt đẹp thích hợp với cậu ấy hơn thì sẽ ở lại học cấp 2 cấp 3 nữa thì sao. Lòng tôi trùng xuống, chúng tôi cùng nhau im lặng thật lâu.
Tôi nói: “tớ không thích.”
Tuấn Anh vẫn cầm tay tôi, hỏi: “chuyện gì?”
“Tớ không thích để tóc dài. Tớ sinh non, ốm yếu, bệnh tật, nhiều lần suýt chết. Cậu thấy hồi nhỏ tớ cũng có thời gian không đi được đó. Mọi người nói tớ sinh vào ngày xấu, phải để tóc dài, nuôi như con gái mới không bị ông Kẹ bắt đi.” Tôi tủi thân, mắt hơi rưng rưng: “xưa giờ cậu thấy tớ rất dị hợm nhưng nay mới dám hỏi đúng không?”
“Không phải đâu.” Tuấn Anh vội vàng nói: “đây là quan tâm mà. Mẹ tớ bảo nếu muốn biết chuyện về một người nào đó thì tức là quan tâm họ. Tớ quan tâm An nên mới muốn biết.”
Thấy tôi im lặng, cậu ấy nói tiếp: “An không dị hợm. An rất đẹp.”