“Uống, uống nữa”.
“Được rồi để em đi lấy chai nữa”sau khi Lam Anh gọi thêm chai nữa thì cả người bắt đầu choáng váng buồn nôn anh dặn cô là ở yên đây và không được đi đâu hết, nhưng người đã say làm gì còn có chữ nào lọt tai nữa đâu.
Cô cầm chai rượu còn đang uống dở ra khỏi quán bar, đi được nửa đường thì trời mưa to, cô gái nhỏ buộc tóc cao cùng với chiếc váy ngắn đi trên con đường dài cô vừa khóc vừa nói lớn:”Ông trời đúng là chớ trêu mà, tại sao lúc đầu mẹ của tôi lại không đưa tôi đi cùng sang thế giới bên kia chứ, lại vứt bỏ tôi ở nơi này, tại sao chứ ông trời ơi”.
Nước mắt xen lẫn với những hạt mưa, cả người cô bắt đầu ướt sũng, bỗng nhiên từ đằng xa xuất hiện một chiếc xe Rolls-royce bắt đầu đi đến, cô mơ hồ đi xuống lòng đường, cầm chai rượu trong tay và uống một ngụm lớn, ngẩng mặt lên trời và bắt đầu nuốt ngụm rượu xuống.
Cô muốn kết thúc cuộc đời mình, trước khi đi sang thế giới bên kia mà cô uống nhiều rượu vậy cũng mãn nguyện rồi.
Cô hét lớn:”cho dù tôi có làm ma chăng nữa thì cũng sẽ không để cho Lâm gia yên ổn”.
Chiếc xe bỗng nhiên dừng lại trước mặt cô còn cách cô khoảng 5 cm.
“Lão đại à, phía trước có người chắn xe chúng ta”
Lưu Trấn mới từ từ mở mắt, nói với thuộc hạ một câu rất dứt khoát:”Nghiền nát người đó đi”câu nói tàn nhẫn của Lưu Trấn làm cho thuộc hạ không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Lưu Trấn được biết đến là những người có tiếng trong Hắc Đạo thế lực của anh ngoài sáng đã rất nhiều, mà trong tối còn đáng sợ hơn, anh được trời ban là một người rất đẹp trai ưu tú nhưng lại mang vẻ lạnh lùng quyết đoán, tàn nhẫn và độc ác, những người đi theo anh ta phải cực kỳ trung thành, nếu như phản bội anh ta thì kết cục thế nào cũng rõ rồi.
“Lão đại à, có phải ta nhắn quá rồi không, phía trước hình như là một cô gái”Hoắc Long cố gắng khuyên ngăn nhưng anh làm gì có cái chữ tha thứ giết người đã quá quen với anh rồi.
Đột nhiên cô gái bên cạnh của Lưu Trấn cũng bắt đầu khuyên ngăn:”Anh hai à cô gái đó nhìn cũng rất là trẻ trung, anh tha cho cô ấy đi”Lưu Nguyệt nũng nịu cầu xin anh trai mình tha thứ cho cô ấy, khác hẳn với Lưu Trấn Lưu Nguyệt là một người vô cùng hiền lành và nhân hậu cho dù đi cùng với anh ra chiến trường máu nhiều lần nhưng cô vẫn chưa từng giết người bao giờ thậm chí là cầm súng.
Trước sự khuyên ngăn của hai người anh cũng không hề có một chút động lòng nào cả, bỗng nhiên cô bắt đầu hét lớn:”Giết tôi nhanh lên tôi còn phải đi trầu Diêm Vương nữa, yên tâm đi tôi sẽ không quay trở lại báo thù bọn người các anh đâu”.
Lưu Trấn nghe vậy thì bắt đầu nhìn vào Hoắc Long:”Chú cũng nghe cô ta nói rồi đấy, giúp cô ta mãn nguyện đi”.
“Nhưng mà anh hai à”.
“Đừng để tôi nói lần hai”Lưu Trấn với ánh mắt sâu hun hút nhìn thẳng vào Lưu Nguyệt:”Em đừng quá nhân hậu làm gì”
Nói xong Hoắc Long cũng không nỡ lòng mà đâm cô gái phía trước nhưng người đằng sau anh thì nỡ, anh lái xe lao thẳng vào cô, cô bị văng ra xa tận 3 mét, đầu cô mặc đồ chảy máu.
Có vẻ như cô vẫn còn sống ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông bế cô lên chiếc xe màu đen phía đằng sau chiếc xe Rolls-royce đó.
Sau khi cô được bế lên xe thì em trai bắt đầu đi tìm cô, đã gần 5:00 sáng nhưng vẫn không thấy tung tích của chị gái đâu nên Lam Anh bắt đầu báo cảnh sát chị gái mình bị bắt cóc,
quả đúng là như vậy sau khi xem lại camera thì cô đúng là bị đưa lên một chiếc xe màu đen.
Trong lòng Lam Anh bắt đầu lo lắng, anh rất hối hận vì đã rủ cô đi quán bar, nhưng giờ thì hối hận còn kịp nữa đâu, phải tìm cách cứu chị ấy ra.