Nét u ám trên mặt Mạnh Nghị đã bớt đi đôi chút. Đúng thật là trên đời này không có nơi nào an toàn hơn Tạ phủ nữa, cho dù là Trọng Lục cũng không dám quá ngang ngược trước của Tạ gia đầy danh vọng này.
Hắn khó khăn nói: “Ngươi còn nhớ trận Loạn Ngũ Vương năm đó không? Thái tử tàn sát huynh đệ, cả tộc Thanh Khâu đều trung liệt dốc sức hỗ trợ để rồi rơi vào kết cục thân bại danh liệt, tiếng xấu còn muôn đời?”
Tuy Tạ Lăng Du cũng bị làm cho giật mình, gập quạt lại nhìn hắn: “Cái ngươi nói là…”
Mạnh Nghị cau mày, mấy ngày nay vì việc này mà hai cuồng thâm dưới mắt lại càng đen.
“Chuyện này chỉ sợ có ẩn tình khác. Trước đó không lâu bệ hạ đã sai người điều tra “Lục”. Tổ chức này mấy năm gần đây ngày càng lớn mạnh. Bọn họ chỉ nhận những mối hợp ý, người đứng phía sau vô cùng bí ẩn, không lộ ra chút phong phanh nào cả.”
“Mạnh Thư mấy ngày kia vẫn luôn bí mật liên lạc với ai đó, cho đến tận mấy hôm vừa rồi mới có được tin tức gì đấy thế là chạy vội vào cung, đình chỉ tất cả các cuộc điều tra. Ta thấy lạ nên đi thăm dò trong thư phòng của ông ta, thấy ông ta ném một bức thư vào chậu than, mặt mày nghiêm trọng xoay người vào cung luôn.”
“Đợi ông ta đi rồi, ta nhanh tay tắt lửa. Nhưng thư đã bị thiêu cũng kha khá rồi chỉ nhìn thấy được có mấy chữ.”
“‘”Văn” và “Duyên Hi lâu””.
Tạ Lăng Du như có suy nghĩ gì, sờ cằm: ‘Ngươi thường xuyên đến Duyên Hi lâu như thế Mạnh thừa tướng không nghi ngờ gì sao?”
Mạnh Nghị lắc đầu: “Ông ta muốn để ta cưới Nhã Nhàn muội muội, nhưng cả kinh thành có ai là không biết muội ấy thích ngươi, thế này chẳng phải châm ngòi ly gián rành rành ra hả?”
Không kịp đề phòng tự dưng bị lửa lan đến, Tạ Lăng Du ngại ngùng ho khan mấy tiếng: “Ta chỉ coi Nhã Nhàn như muội muội thôi.”
Mạnh Nghị trợn trắng cả mắt: “Vâng vâng vâng, Tạ đại công tử một lòng vì nước, không quan tâm đến chuyện tình cảm của nữ nhi.”
“Quay về chuyện chính. Lúc đấy ta đã thuận thế phát lửa hiệu, hôm sau nghênh ngang đi Duyên Hi lâu luôn. Mạnh Thư cứ thế cho rằng là ta cố ý làm ô thanh danh, ồn ào mấy ngày nay ông ta có quan tâm ta đâu.”
“Ngay từ đầu ta đã chẳng thu hoạch được gì, chỉ có thể nhàm chán ngồi nghe nhạc. Cho đến tận hôm qua, ta vô tình nhìn thấy Nhạn cô nương của Duyên Hi lâu ở cùng một nam tử hắc y. Ta đoán sơ sơ khẩu hình là bọn họ đang nói về lúc trước..”
Hắn đột nhiên dừng lại, Tạ Lăng Du cho hắn một cái nhìn nghi hoặc. Mạnh Nghị không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Lăng Du, cau mày nhỏ giọng nói: “Vân Lâu, có khả năng lai lịch của đương kim Thánh Thương là… bất chính.”
Bốn phía yên lặng, chỉ còn lại tiếng chim hót lanh lảnh.
Hai người đều im lặng. Tạ Lăng Du hoảng hốt một lúc, suy nghĩ của hắn như bị gió cuốn đi qua cả vạn dặm sông núi, bây giờ cảm thấy thế nào có vẻ cũng không rõ nữa, chỉ nhớ lúc đấy hắn vẫn còn là một đứa trẻ, lần đầu theo phụ thân vào cung dự tiệc, vừa háo hức vừa thấp thỏm.
Từ đằng xa hắn đã nhìn thấy hai nam nhân khí chất lỗi lạc đi thẳng đến. Phụ thân cười rồi hành lễ, hắn cũng vụng về làm theo. Nam tử mặc áo bào trắng thêu hoa văn vàng có dung mạo tuấn mỹ, nhìn thấy Tạ Lăng Du thấp thỏm thì cười rồi vẫy tay với hắn.
Tạ Lăng Du theo bản năng nhìn phụ thân một cái, dưới ý cười của ông tiến lên mấy bước.
Nam nhân kia đột nhiên nở nụ cười, bước lại bế phỗng Tạ Lăng Du lên, còn thuần thục ước lượng mấy cái: “Đứa nhỏ này rất được nha, thái sư thật có phúc.”
Phụ thân cười đến tít cả mắt, đương nhiên là cũng đáp lại lời khen này. Tạ Lăng Du thấy vậy cũng đánh liều ôm lấy cổ nam nhân, theo đó mà cười ngây ngô.
Sau khi xuất cung, phụ thân mới nói với hắn đó là đương triều Thái tử Trọng Minh, là học trò đắc y nhất của ông. Còn nam nhân nho nhã chính khí bên cạnh là tộc trưởng tộc Thanh Khâu, đã nhiều thế hệ phò tá mình quân, là đôi mắt của Thánh thượng. Vị thái tử này là do các đời tộc trưởng tộc Thanh Khâu chọn ra, lại càng cho thấy sự trung liệt của tộc Thanh Khâu.
Sau đó thì…
Mọi chuyện đều xảy ra quá bất ngờ. Sau những ngày tháng chiến tranh loạn lạc đó, phụ thân không còn thích cười nữa. Tuy vẫn là dáng vẻ trung quân ái quốc đấy nhưng tóm lại là không giống nhau.
Thêm nhiều bổn phận quy củ, lại thiếu thân mật dịu dàng.
Ông không còn nhắc lại vị Thái tử phong nhã hào hoa ngày xưa nữa. Dường như người học trò ông đắc ý nhất này chỉ là một giấc mộng thoảng qua như mây khói.
Phụ thân không nhắc tới nên Tạ Lăng Du cũng không dám hỏi.
Chỉ là khi nửa đêm thức giấc, sẽ chợt nhớ đến đôi tay đã từng bế mình. Ký ức tuy rằng không quá rõ ràng nhưng có vẻ rất ấm áp và đáng tin.
Thái Tử điện hạ cười rộ lên như tắm mình trong gió xuân, nghe giảng thế mà lại lén lút ngủ gật, bị phụ thân dùng thước đập cho một cái sau đó tỉnh lại cũng không giận, cười cười lấy lòng.
Thanh Khâu tiên sinh lúc này đã quen giả mù liền bật cười, thấy chết mà không cứu, cứ trơ mắt nhìn Thái tử điện hạ bị phạt đánh.
Lúc đấy Thái tử điện hạ thấy Tiểu Lăng Du đến sẽ lén lấy ra bánh hoa quế mà mình thích nhất ra bẻ từng chút một đút cho hắn ăn.
Thanh Khâu tiên sinh cũng mang theo chút đồ ăn trong ngực để làm mồi nhử “dụ” Tiểu Lăng Du sang để nắn bóp một trận.
Hắn vẫn còn nhớ rõ sau khi vấn tóc xong, Thái tử điện hạ từng hỏi hắn thích cái gì. Tạ Lăng Du nghĩ đến bầu trời đêm đầy sao liền nói là thích sao trời.
Thái tử điện hạ kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên lật một cuôn sách cổ ra, chỉ vào một câu thơ rồi đọc: “Lầu này vời vợi cao trăm thước, giơ tay ta hái được trăng sao”*. Đợi lúc ngươi tới tuổi nhược quán thì đặt tự là Tinh Thần được không?”
*Trích Dạ túc sơn tự – Lý Bạch (bản dịch của Điệp luyến hoa)
Tạ Lăng Du lúc đấy đã tròn mười lăm tuổi, đương nhiên có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Đó rõ ràng là một lời hứa hẹn của Thái tử điện hạ, ta hái sao trời đem tặng ngươi, bảo vệ ngươi một đời bình an vui vẻ.
Hắn rũ đầu che giấu hốc mắt đỏ ửng nhưng lại nhỏ giọng từ chối. Trong ánh mắt chàng thiếu niên tràn đầy sự ngưỡng mộ và nghiêm túc “Đặt là Vân Lâu đi, ta muốn bước lên tòa lầu trăm tầng đó để hái ngôi sao mà mình muốn.”
Sau đó đưa nó cho Thái Tử điện hạ, như vậy thì điện hạ có thể đi bảo vệ càng nhiều lê dân bá tánh.