Âm thanh này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là đang xác nhận Bạch Hiểu là thiện hay ác.
Cậu nghe hiểu, cho nên lập tức lộ ra một nụ cười tươi, đè cho chất giọng dịu dàng lại, dỗ dành nói: “Lòng đỏ trứng, đến đây, đến chổ tao này.”
Gà con lần này ngây ngẩn cả người, sau đó tựa như nó xác nhận cái gì, kinh hỉ mà “Pi” một tiếng.
Bạch Hiểu: “???”
Đã bị người ta bắt được rồi, mày còn ở đây vui vẻ cái gì?
“Pi! Pi pi!”
Đột nhiên gà con trở nên kích động tột cùng, chạy tới chổ Bạch Hiểu, trong chớp mắt liền “Rầm” một tiếng đâm vào cửa lồng. Thân thể lông xù xù nhìn như mềm mại kia, vậy mà lại trực tiếp làm song sắt thay hình đổi dạng, một nửa thân thể gà con vắt vẻo bên ngoài, thẳng thừng lao vào lòng ngực Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu không đề phòng, bị lực va chạm làm cho ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt cậu sửng sờ — cũng không phải là do bị đâm đau, tuy rằng sức lực gà con rất lớn, nhưng lúc đụng vào người cậu thì nó đã thu lực, chỉ giống như bị một cái gối ngủ ôm vào.
Điều làm Bạch Hiểu sửng sốt chính là…… Cậu vừa rồi có lẽ đã nghe được thứ gì đó rất khủng khiếp?
“Pi! Pi pi!”
Đầu gà con áp vào ngực Bạch Hiểu, dụi một cái cọ một cái, tiếng kêu vừa non vừa mềm.
Mà ý nghĩ chính của tiếng kêu đó là: Mama, là mama!
Bạch Hiểu: “……”
Được thôi, vừa rồi cậu không nghe lầm.
Biến cố này, đã khiến viên trưởng và nhóm thú y sợ hãi. Chỉ là sau khi bọn họ thấy rõ động tác của gà con, kinh hô và sợ hãi đã tạm thời bị áp xuống.
“Bé nhỏ à.” Viên trưởng hạ thấp giọng, sợ quấy nhiễu đến gà con, “Không, không thành vấn đề chứ?”
Bạch Hiểu: “……”
Có vấn đề, tôi đang làm mẹ nó rất vui nè.
“Bé nhỏ?” Viên trưởng thấy Bạch Hiểu không nói lời nào, có chút thấp thỏm — nếu xảy ra chuyện gì, một là trách nhiệm của gã sẽ không nhỏ, hai là con khủng trảo thú này có lẽ sẽ không thể gửi đi được.
Bạch Hiểu bị “Mama” kích thích mà lấy lại tinh thần, cậu liếc mắt nhìn viên trưởng một cái, nói: “Không có việc gì. Đưa kim tiêm cho tôi đi, muốn chích chỗ nào?”
“Dưới cánh bên trái của nó bị thương, tốt nhất là nên tiêm gần miệng vết thương.”
Một bác sĩ thú y cẩn thận bước đến đưa kim tiêm, rồi lại nhanh chân lùi về sau, chạy xa thiệt xa — nói đẩy song sắt liền đẩy ra, cũng quá dọa người tốt rồi đó!
Bạch Hiểu nhận thuốc, sau đó gỡ gà con đang cọ cọ trên người xuống. Gà con rất phối hợp mà buông lỏng ra, cặp mông uốn éo, chui toàn bộ cơ thể ra khỏi lồng sắt, rồi đứng giữa hai chân tạo thành hình vòng tròn của Bạch Hiểu, nghiêng đầu nhìn cậu.
Bạch Hiểu có thể đọc ra được trong mắt nó là sự tín nhiệm và ỷ lại.
Bạch Hiểu: “……”
Quả không có mắt nhìn người, xem cậu là mẹ thật rồi.
Trong lòng Bạch Hiểu vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nếu đổi một góc độ khác mà nghĩ, đây cũng có thể xem là chuyện tốt — ít nhất sẽ không bị cào.
“Lòng đỏ trứng ngoan nha, để tao xem thương thế của mày.”
Bạch Hiểu một bên nhẹ giọng nói, một bên kéo cánh trái gà con nhìn xuống, dù động tác cẩn thận, nhưng vẫn liên lụy đến miệng vết thương của gà còn. Nó ủy khuất pi một tiếng, nhưng lại không phản kháng, chỉ nghiêng đầu, để lên cánh tay Bạch Hiểu, yếu ớt cọ cọ.
Bạch Hiểu mềm lòng, dứt khoát ôm toàn bộ gà con vào trong lòng ngực, lật qua lật lại, như vậy sẽ tiện để thấy rõ miệng vết thương hơn, cũng không làm đau gà con. Quả nhiên nó đã an tĩnh lại, thân thể mềm như bông dựa vào người Bạch Hiểu, giống như búp bê vải tùy ý để cậu đùa nghịch.
Miệng vết thương kéo tới gần gốc cánh, thon thon dài dài, hẳn là rất đau, dù đã không còn chảy máu, nhưng lông mao xung quanh đã bị khô lại với máu, rất dễ bị nhiễm trùng.
Bạch Hiểu không chút do dự, thừa dịp gà con thả lỏng, mà trực tiếp đâm kim xuống.
“Pi!”
Gà con kinh hô một tiếng, đôi cánh đập xuống hai cái, rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Hiểu, nước mắt lưng tròng.
Bạch Hiểu: “……”
Khóc?
Gà con giơ chân lên trời, lăn lộn trong lòng Bạch Hiểu: “Pi! Pi pi pi! Pi!”
Mama đánh con, mama đánh con……QAQ
Bạch Hiểu: “……”
Viên trưởng không rõ nguyên do, cho rằng kim tiêm xảy ra vấn đề, nên vội vàng trái phải hỏi thú y: “Làm sao vậy? Thuốc kia có tác dụng phụ?”
Vẻ mặt nhóm thú y đơ đơ: “Không có, từ khi Thú Viên thành lập đã dùng thuốc này rồi, mỗi ngày sử dụng hơn trăm ống, chưa từng xảy ra vấn đề.”
Mắt thấy viên trưởng và nhóm thú y sắp cải nhau, Bạch Hiểu vội vàng mở miệng giải thích: “Không có việc gì, có khả năng là vừa rồi tiêm có hơi đau thôi.”
Viên trưởng cảm thấy cũng có lý, vì thế thúc giục Bạch Hiểu: “Vậy cậu mau dỗ dành đi.”
Bạch Hiểu: “???”
Viên trưởng cũng phát giác được bản thân nói không đúng, gã vỗ trán một cái, nói: “Thuốc kia cũng có hiệu quả trấn tĩnh, qua một hồi nó sẽ ngủ thôi. Nhân lúc nó dính cậu như vậy, cậu ôm nó một lúc đi, tôi sẽ cho người chuẩn bị cho nó một cái lồng khác.”
Viên trưởng nói xong, chỉ để lại một tên thú y, rồi dẫn theo những người khác đi chuẩn bị lồng nhốt mới.
Mà gà con vẫn còn đang kêu khóc.
Bạch Hiểu: “…… Đừng khóc.”
Gà con: “Pi! Pi pi!”
Bạch Hiểu: “Không đánh mày, ơ, nào nào nào, ôm!”
Bạch Hiểu ôm trọn gà con vào lòng, trọng lượng của nó ngoài dự đoán lại nhẹ như vậy, lông nhung vừa mềm mại vừa rắn chắc, Bạch Hiểu dùng ngón tay thử thử, bước đầu phỏng đoán bộ lông gà con này ít nhất cũng lớn bằng một cái nắm tay.
Xúc cảm thực tốt, giống như ôm một cái gối lông tơ thật lớn vậy.
“Pi.”
Gà con không khóc, đầu gác lên vai Bạch Hiểu, hạnh phúc mà híp híp đôi mắt.
Trong lúc nhất thời, hình ảnh này vậy mà lại cực kỳ hài hòa tốt đẹp.
Thú y ở cửa nhìn đến trợn mắt há hốc mồm — người này không làm thuần thú sư quả thực rất tiếc!
Nửa giờ sau, viên trưởng dẫn người đã trở lại, nói lồng nhốt đã chuẩn bị xong. Là ở lầu 3 của tòa ấp trứng*, đây vốn là một phòng không dùng chờ cãi tạo. Cửa sổ nơi đó đều là loại gia cố đặc biệt, hẳn là có thể chống được gà con này tàn phá.
*Phu: ấp trứng, hóa: biến đổi, lâu: tòa nhà. Hóa Phu Lâu tạm dịch tòa ấp trứng.
Trong phòng được dọn trống không, chỉ có ở chổ góc tường, được dùng cỏ khô sạch sẽ lót thành một cái ổ, cạnh cửa bên này còn có mấy cái chậu, là dùng để đựng thức ăn nước uống.
Gà con sớm đã ngủ trong lòng Bạch Hiểu rồi, cậu nhẹ nhàng đặt nó lên ổ cỏ, thành công rút lui.
“Cảm ơn cậu.”
Rời khỏi tòa ấp trứng, viên trưởng khen ngợi Bạch Hiểu không dứt, cũng để cho cậu tan làm sớm.
Bạch Hiểu vui vẻ đồng ý, ngày mốt là sinh nhật hai mươi tuổi, cậu định làm một bữa tiệc lớn khao bản thân. Hôm nay có thời gian, vừa vặn có thể chuẩn bị.
Bạch Hiểu vô cùng đắc chí đi chợ mua đồ ăn, rồi về nhà lăn lộn tới 11 giờ tối mới ngủ. Kết quả rạng sáng hai giờ, Bạch Hiểu đã bị điện thoại đánh thức.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói viên trưởng mỏi mệt bất kham, mà nhạc nền chính là âm thanh “Pi pi” tràn ngập.
Viên trưởng: “Khủng trảo thú kia tỉnh rồi, còn hủy cả phòng ở, cậu mau tới trấn an nó một chút đi.”
Bạch Hiểu: “……”
Viên trưởng: “Cho cậu gắp năm lần tiền lương thêm giờ, trời sáng tôi liền đưa cho cậu!”
Bạch Hiểu: “Viên trưởng đừng nóng vội, tôi lập tức đến ngay.”