Kim chủ khách sáo cười cười: “Ngài đừng khách khí, chuyện nên làm cả.” . Truyện Đoản Văn
Sau đó cân nhắc một chút, lại nói: “Có video ghi lại buổi thử vai không? Tôi xem được chứ?”
Cho nhà đầu tư xem đương nhiên là có thể.
Sau đó kim chủ thấy được người hôm qua khóc đến nghẹn ngào trong điện thoại với mình. Ánh mắt của cậu sắc bén, động tác hiên ngang, đọc thoại cũng vô cùng có khí phách, khí thế đúng là phải đến hai mét tám.
Đôi mắt kia quả nhiên rất có linh khí.
Tiễn khách xong, trợ lý thấy cuộc gọi nhỡ, xin chỉ thị: “Ngài xem có phải gọi lại không?”
Kim chủ nhớ tới đoạn video thử vai kia, nói: “Cô tan làm đi, gởi số của cậu ấy cho tôi.”
Bánh bao sữa đau lòng, cơm chiều cũng chẳng muốn ăn, kịch bản bày ra trước mặt thế nhưng một chữ cũng chẳng vào đầu.
Điện thoại cậu rung lên.
Trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.
Bánh bao sữa nhận cuộc gọi, khách khí lên tiếng: “Xin chào.”
Kim chủ: “Tôi đây.”
Bánh bao sữa: “!”
Cậu bật dậy theo bản năng, tay chân luống cuống làm kịch bản rơi đầy xuống đất, Bánh bao sữa hoảng loạn cúi xuống nhặt lại phát hiện mình vẫn chưa nói lời nào, vội vàng hỏi: “Ngài.. ngài đổi số ạ?”
Kim chủ nghe tiếng động ở bên kia điện thoại, cảm giác như mèo nhà mình đang nghịch ngợm, hắn cười cười: “Đây là số điện thoại của tôi.”
Bánh bao sữa: “!”
Kim chủ: “Trợ lý tan làm rồi, tôi không bắt cô ấy tăng ca. Gọi cho tôi làm gì?”
Bánh bao sữa điều chỉnh lại nhịp thở của mình, không khống chế được giọng nói vui mừng phấn khởi: “Em muốn cảm ơn ngài.”
“Cảm ơn gì?”
“Cảm ơn ngài cho em công việc tốt.”
“Ừ.”
Không mặn không nhạt, Bánh bao sữa siết chặt điện thoại chờ lời tiếp theo của Kim chủ. Cậu hơi hoảng hốt, nói như bảo đảm: “Em sẽ cố gắng nỗ lực, sẽ không làm ngài mất mặt đâu ạ.”
Kim chủ buồn cười hỏi: “Tôi mất mặt cái gì? Cậu cũng có phải người của tôi đâu.”
Bánh bao sữa: “…”
Bánh bao sữa hậm hực, giọng nói cũng không còn sức sống, cậu buồn hiu trả lời: “Dạ, em biết rồi. Em vẫn… cảm ơn ngài nhé.”
Bé con này dễ trêu quá, kim chủ cười ra tiếng: “Thẻ phòng hôm qua cho cậu còn giữ không?”
Hai má Bánh bao sữa lại đỏ bừng, cậu không dám nói dối, thành thật thừa nhận: “Còn… còn giữ ạ.”
Cậu cảm thấy như vậy có hơi kỳ quái nên lại nói: “Em muốn trả lại cho ngài nên không dám bỏ.”
Nếu không cần nữa thì cho cậu giữ lại càng tốt, nhất định không thể vứt được.
Trách không được diễn tốt mà lại không nổi, tính tình quá mềm mỏng.
Kim chủ vuốt ve điện thoại của mình: “Hừm, vậy trả lại cho tôi đi, biết chỗ chứ?”
