“Đa tạ giáo chủ.”
“Cũng lui hết đi. Dương Liên Đình, ngươi đi theo ta.” Đông Phương Bất Bại huơ huơ tay, kết thúc nghị sự trên đại điện, đứng dậy đi về hướng hậu điện.
Dương Liên Đình đi theo phía sau y, trong lòng đột nhiên có cảm giác quái dị.
Vừa mới trên điện tranh chấp, thần sắc Đông Phương Bất Bại mặc dù không thay đổi, nhưng Dương Liên ĐÌnh phát hiện từ khóe mắt chân mày y toát ra một vẻ buồn chán, cùng với thân phận tôn vị của y hết sức không thích hợp.
Lúc này theo phía sau y, càng ẩn ẩn cảm giác người này dường như không phối hợp lắm, nhưng năng lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, nhất thời cũng đoán không ra.
Dương Liên ĐÌnh theo Đông Phương Bất Bại đi tới hậu hoa viên, trong vườn hoa có một đình nhỏ, xung quanh có hoa cỏ tốt tươi, trăm hoa đua nở, phong cảnh đẹp vô cùng.
Đông Phương Bất Bại bước vào trong đình, ngồi ở giữa, chỉ đơn giản ngắm hoa tùng bên ngoài.
Dương Liên Đình không được bảo làm gì, đứng im lặng đối diện. Hắn thấy giáo chủ nhất thời hình như không có ý định nói chuyện, chính mình cũng trở nên có chút thất thần, lấy tay sờ sờ cằm.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm của Đông Phương Bất Bại: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
“Thuộc hạ đang nghĩ, mình không biết có nên để râu hay không.” Dương Liên Đình cúi đầu đáp.
“Nga?” Đông Phương Bất Bại tựa hồ thấy thú vị, nhướn lông mày, nói: “Vì sao muốn để râu?”
DƯơng Liên Đình cười hai thanh, nói: “Giáo chủ văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh. Thuộc hạ vì sao muốn làm như vậy, giáo chủ nhất định biết.”
『 thiên thu vạn tài, nhất thống giang hồ 』, 『 văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh 』 thay đổi lời nói một chút, cũng không phải là mọi người thuận miệng nói, mà là năm ấy Đông Phương Bất Bại kế vị thì quy định khẩu hiệu của giáo chúng. Khi đó y chính trực anh niên, hùng tâm bừng bừng, một lòng muốn xây dựng một phen sự nghiệp, thuộc hạ muốn nịnh nọt y, liền sửa lại khẩu hiệu trong giáo. Thoáng một cái đã qua năm sáu năm, mọi người ai ai cũng sớm thuộc lòng.
Dương Liên ĐÌnh mặc dù sống lại, nhưng ký ức ban đầu cảu cơ thể này hết sức rõ ràng, lời này chỉ là thuận miệng mà nói, cũng bất giác không thay đổi.
Chỉ là Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc vì hắn dám lớn mật, không chỉ không trả lời vấn đề mình hỏi, lại còn hỏi ngược lại mình. Nhưng y không biết vì sao, lại một chút cũng không tức giận, ngược lại còn đối với thanh niên tuấn mĩ anh vũ này sinh ra một cảm giác kỳ lạ nào đó.
Đông Phương Bất Bại nói: “Hướng Vấn Thiên vừa mới nói ngươi chủy thượng vô mao, bạn sự bất lao, ngươi liền nghĩ ngay muốn để râu, coi trọng lời khuyên kinh nghiệm của bậc lão thành một chút, làm việc sẽ dễ dàng.”
Dương Liên Đình mỉm cười: “Giáo chủ anh minh.”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn cười đến thản nhiên, trong lòng khẽ động.
Y trước kia chưa từng để ý qua Dương Liên Đình, chỉ biết hắn là nhi tử của Dương tổng quản. Đại khái khoảng 10 năm trước, khi đó y vẫn chỉ là một phó hương chủ của Phong Lôi đường, Dương Kính Trung chẳng qua chỉ là một võ sĩ bình thường của Hắc Mộc Nhai, từng cùng y đi Thái Hành Sơn làm việc. Khi y bị Lộ Đông Thất Hổ vây công, lúc ấy y luyện công chưa thành, lại bị bọn chúng vây đánh bất ngờ, tay phải bị trọng thương, mắt thấy mình mất mạng trong khoảnh khắc, may được Đồng Bách Hùng xả mạng tương cứu, giúp y thoát khỏi vòng vây. Khi ấy người vẫn luôn ở phía sau cùng y vào sinh ra tử liền có Dương Kính Trung.
Sau đó Đông Phương Bất Bại cảm niệm lòng trung của ông, hỏi ông muốn được đền đáp cái gì. Dương Kính Trung lúc đó suy nghĩ một chút rồi nói: “Thuộc hạ võ công thấp kém, cả đời này khó mà qua được cảnh giới cao minh, đã không muốn hy vọng gì xa vời. Chỉ có một nhi tử duy nhất Dương Liên Đình, yêu thích võ nghệ, thế nhưng thuộc hạ có tâm mà bất lực. Hương chủ võ công cái thế, mong rằng Hương chủ có thể chỉ dạy cho khuyển tử.”
Ý tứ này rõ ràng là cầu y nhận Dương Liên Đình làm đồ đệ. Chỉ là khi đó Đông Phương Bất Bại một lòng theo đuổi võ công đại thành, lại đang từng bước mưu lên ngôi Đường chủ, đâu có thời gian đi quản nhi tử của một thuộc hạ học võ? Liền đem một bộ kiếm phổ của một trưởng lão phản loạn đưa cho ông.
Từ đó mãi về sau, y mải mê mưu tính chuyện trong giáo, chưa từng lưu ý qua. Thẳng đến mấy năm gần đây….
Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên Đình, nhớ tới chính mình năm 12 tuổi thì nhập thánh giáo, 16 tuổi trở thành Đường môn chủ Phong Lôi đường, 18 tuổi trở thành Phó Hương chủ, 20 tuổi thành Phó Đường chủ, 24 tuổi đánh bại tiền trưởng lão leo lên ngôi vị Đường chủ, tới 26 tuổi đã trở thành Tả sứ của Giáo chủ, địa vị chỉ dưới giáo chủ, trên tất cả mọi người.
Khi đó y còn trẻ có tham vọng, ngực có chí lớn, được lên một bậc thang cao hơn rất nhanh, vì lo người khác nói y chủy thượng vô mao, bạn sự bất lao, cố ý để râu, tâm tư giống hệt như Dương Liên Đình lúc này.
Chỉ là Đông Phương Bất Bại vóc người thon dài, không cường tráng được, trước sau nhìn vẫn phảng phất giống thư sinh, trước đây nhìn như quý gia công tử, học võ luyện một thân uy nghiêm lẫm liệt lại để râu nhìn có chút không giống bình thường, dung mạo so với người trong giang hồ mà nói lại quá thanh tú, thế là không thể làm gì khác để nguyên một chùm râu quai nón, nhìn qua rất lão luyện chín chắn, lại thêm uy nghiêm. [R: *lăn lộn* ta k thể dừng đến cuối chương được =)))) phải chen vô cười thui =))) á há há]
Nhưng mấy năm gần đây, y luyện 《 quỳ hoa bảo điển 》, theo bí phương trong bảo điển, tự cung luyện khí, luyện đan phục dược, dần dần râu cũng mất hết, giọng nói cũng thay đổi, tính tình cũng thay đổi. Y đã không yêu nữ tử, bảy tiểu thiếp cũng chịu vắng vẻ từ lâu, y thậm chí còn nổi lên sát ý, chỉ vì nhìn thấy các nàng liền thấy vừa ham muốn vừa đố kỵ.
Đông Phương Bất Bại tự biết tâm ý của mình, y gặp Dương Liên Đình dung mạo anh tuấn, dáng vẻ khôi ngô, một thân nam nhi oai phong hùng dũng khí độ hiên ngang. Hơn nữa hắn còn nói chuyện tươi cười tự nhiên trước mặt mình, vừa không mất đi cung kính, lúc này hai mắt hữu thần lại chăm chú nhìn mình, đột nhiên khuôn mặt ửng hồng, trong lòng như có động.