Nhà họ Tạ ở Bắc Kinh.
”Kim tử, ngày mai thành thân rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi, sổ sách này giao lại cho ta.”
Sổ sách trong tay bị lấy đi, Tạ Kim đưa mắt nhìn dì Hai, cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười, chậm rãi ung dung đứng dậy, chắp tay thi lễ với dì Hai.
”Phiền cho dì Hai hao tâm tổn trí vì con, giúp con đắn đo chọn phu nhân rồi lại giúp con kiểm tra sổ sách, con trai vô cùng cảm kích.”
Dì Hai nghe ra được sự không vui trong giọng nói của hắn, không nhanh không chậm buông sổ sách xuống, cười với hắn: ”Dì biết con trách ta nhiều chuyện, nhưng con xem phụ thân của con bệnh lâu nằm một chỗ, rời nhà đi dưỡng bệnh, em trai con lại còn nhỏ tuổi, ngoại trừ chơi ra thì không biết gì, một mình con nuôi cả nhà này, lo trước lo sau chắc chắn rất bận bịu, đã đến lúc tìm người giúp đỡ con rồi.”
Tạ Kim mỉm cười: ”Dì nói phải.”
Dì Hai liếc nhìn hắn, lạnh lùng trề môi, sau đó ra vẻ tươi cười nói tiếp: ”Kim tử, con đừng xem Lý Hạc Đông đó là đàn ông chứ mà hãy xem như một ý trung nhân dịu dàng biết quan tâm, nhà nó đãi vàng nhiều đời, là bạn thân trong việc làm ăn với nhà chúng ta, bây giờ hai phe mạnh liên kết với nhau, chẳng phải là vừa khéo sao?”
”Tất nhiên là tốt, con hoàn toàn nghe theo sắp xếp của dì.” Tạ Kim lại cười.
Dì Hai hơi nhíu mày, tên nhóc này không biết nghĩ gì trong lòng, tự mình sắp xếp hôn tự cho hắn lại cứ chèn ép quyền lực của hắn trong tiệm, thế mà hắn còn có dáng vẻ cúi đầu nhẫn nhục này, rốt cuộc là hắn thật sự không biết gì, hay là hắn….cố ý?
”Nếu dì không còn gì căn dặn thì con về trước.” Tạ Kim vẫn luôn cúi đầu, nhưng lại như có thể nhìn thấy được ánh mắt của dì, khẽ cười gật đầu, quay người đi ra khỏi tiệm.
”Quay về nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Dì Hai cười nhìn về phía bóng lưng của hắn mà hô to, đợi hắn rẽ ra cửa lớn, trong nháy mắt lập tức lạnh mặt, tâm tư của tên Tạ Kim này nàng ta không đoán được, nhưng bất kể là thế nào thì diệt trừ hắn đều có lợi chứ không có hại!
Tạ Kim ra khỏi tiệm, Trương Cửu Nam lập tức bước tới đón, liếc mắt về phía dì Hai trong tiệm, nhất thời giận đến nhíu mày: ”Bà này cũng quá là dễ bị kích thích, hôn sự còn chưa lo liệu xong đã vội vã muốn cướp ngôi rồi?”
”Con nhỏ tiếng một chút, đừng để bà ấy nghe được.” Tạ Kim bất đắc dĩ liếc hắn ta, từ từ đi về nhà.
”Hử? Sư gia!” Trương Cửu Nam nhanh chân đuổi theo, thực sự tức thay cho sư gia, lại hừ một tiếng.
”Sư gia, bà dì đó không có ý tốt, con nghe nói Lý Hạc Đông kia vốn cũng không phải ý trung nhân dịu dàng quan tâm gì đâu, mà là tên lưu manh nổi tiếng ở phố bên cạnh, trên mặt hắn còn có một vết dẹo dài như này này, giết người phóng hỏa, cái gì cũng làm được, vả lại nghe nói Lý Hạc Đông cũng không đồng ý hôn sự này, cầm theo dao lên kiệu hoa, bà ta là có ý khiến cho người không có một ngày nào được sống yên đó!”
Đương nhiên là Tạ Kim biết nàng ta sẽ không giới thiệu cho mình loại người lương thiện gì, nhưng hắn cũng không vội, vẫn chậm rãi từ tốn nói: ”Ta là con trai duy nhất của nhà họ Tạ, người dì này của ta lại là tái giá, tất nhiên là muốn tính toán cho con trai của bà ấy, Lý Hạc Đông kia vừa vào cửa, ta nhất định sẽ phiền phức không thôi, chỉ có như vậy bà ta mới có thể thừa cơ hội là chiếm lấy việc làm ăn của nhà họ Tạ.”
”Vậy người định đối phó ra sao?” Trương Cửu Nam hỏi.
”Con giúp ta làm một việc.” Tạ Kim vẫy vẫy gọi hắn lại, ra hiệu cho hắn kề tai tới gần, nhỏ giọng dặn dò vài câu, sau đó quay đầu đưa mắt nhìn về phía cửa tiệm, chậm rãi cong môi cười.
”Còn về phần Lý Hạc Đông, cưới thì cưới!”
Nhà họ Vương ở Bắc Kinh.
”Cha! Người đang làm gì vậy chứ! Con nói con không cưới! Có cưới con cũng không cưới hắn!”
Vương Cửu Long vừa mới tỉnh ngủ, nhìn đám người hậu đang dán giấy đỏ treo lụa đỏ khắp phòng, bực bội vén chăn lên trùm kín đầu.
”Con nói không cưới là không cưới à.” Vương lão gia trả lời hắn một câu qua loa, nhận lấy hỉ phục trong tay người hầu, quăng lên người con trai: ”Tranh thủ thử hỉ phục xem có vừa không, ta nói cho con biết, nó là người mà ta và mẹ con liếc mắt một cái là chọn trúng, nếu không phải muội muội con còn nhỏ thì đã không đến lượt con rồi.”
”Vậy cha giữ cho muội muội đi, dù sao con cũng không muốn!” Vương Cửu Long vẫn trốn trong chăn, mặc kệ bọn họ, tiếp tục ngủ.
”Tiểu tử thối!” Vương lão gia mắng, bước lên xốc chăn của hắn lên: ”Con không muốn cũng phải muốn! Không cưới cũng phải cưới!”
”Trời ơi! Cha à!” Vương Cửu Long ngồi dậy, nắm lấy góc chăn lôi lôi kéo kéo giành chăn với cha hắn, không nhịn được mà nói: ”Không cưới không cưới! Nói thế nào cũng không cưới! Ai thích cưới thì cưới đi!”
Vương lão gia nghe vậy thì cười: ”Ồ? Câu này của con giống hệt tiểu thiếu gia nhà họ Trương kia đó.”
”Hả?” Vương Cửu Long nghe vậy thì đột nhiên hết buồn ngủ, ghét bỏ mà nhíu chặt mày: ”Hắn nói gì?”
Vương lão gia ngồi bên giường con trai, học theo giọng điệu của người hầu nhà họ Trương lúc đến báo cáo: ”Nó nói, không gả không gả! Nói thế nào cũng không gả! Ai thích gả thì gả đi!”
”Ơ!” Vương Cửu Long lập tức không vui, kinh ngạc trợn to mắt: ”Cho hắn thể diện rồi! Gả cho ta khiến hắn uất ức vậy cơ à? Phải biết bổn thiếu gia luận về gia thế lẫn tướng mạo đều không có ai dám không phục ở thành Bắc Kinh này! Vung tay một cái từng lớp từng lớp các cô nương lẫn tiểu tử đuổi theo muốn hầu hạ ta, hắn còn dám cảm thấy uất ức!”
Vương lão gia nghe vậy xong thì nhíu mày hỏi hắn: ”Nói vậy là con bằng lòng?”
”Con!” Lúc này Vương Cửu Long mới phản ứng kịp hắn vừa mới nói gì, vẻ mặt lại sừng sộ lên, nhân lúc cha hắn đang nghỉ thì chợt giật chăn lại, lăn lên giường nói: ”Con không bằng lòng!”
”Hừ! Tiểu tử thối này, con còn không vui à?” Vương lão gia lười nói nhiều với hắn, ném cục chăn của hắn xuống đất: ”Nếu con không cưới thì cút ra ngoài đi cho ta!”
”Cha!” Vương Cửu Long nhíu mày gọi ông ấy.
”Đừng có gọi ta!” Vương lão gia không muốn nói nhảm với hắn nữa, nhớ tới chiêu của Trương lão gia, vẫy tay gọi người hầu: ”Người đâu, thay quần áo cho thiếu gia, trói nó lại, sau đó sắp xếp phòng tân hôn!”
Vừa dứt lời, đám người hầu đều nói dạ, bỏ công việc trong tay xuống, vây quanh giường hầu hạ thiếu gia thay quần áo.
Tất nhiên Vương Cửu Long sẽ không động tay động chân với người trong nhà, huống chi cha hắn đang đứng trước mặt, bị ép mặc từng món hỉ phục lên, Vương Cửu Long liều mạng gạt tay ra, kéo tay áo của phụ thân.
”Cha! Sao người lại nước trong chảy ra ruộng ngoài vậy chứ! Nếu người mà trói con lại thì con làm sao ăn cơm đây?”
”Nhịn đói! Đói chết thì ta nhận thiếu gia nhà họ Trương làm con, kiểu gì cũng tốt hơn tên bạch nhãn lang nhà con.”
Vương lão gia vung tay áo tránh tay hắn ra, cất giọng dặn dò người hầu: ”Hôm nay nó không cưới cũng phải cưới! Cứ vậy mà cột lại rồi đưa vào phòng tân hôn cho ta!”
Phụ thân nói rồi quay người đi ra cửa phòng, nhìn bọn người hầu móc dây thừng không biết lấy từ đâu ra, cười xấu xa định bước đến trói hắn, nhất thời Vương Cửu Long trợn to mắt, cuống quít thét lên với bóng lưng của cha.
”Trời ơi! Cha! Con không cưới!”