Lý Thạc Mẫn đưa mắt tìm bàn trống trong phòng ăn toàn người là người.
“Nè!” Từ Minh Hạo kéo kéo tay Lý Thạc Mẫn, Lý Thạc Mẫn vừa quay đầu lại thấy mắt thắng bạn mình đang sáng rỡ lên đã cảm thấy không có chuyện gì tốt lành rồi, vội nhìn theo ánh mắt của nó.
Quả nhiên, cái bàn cạnh cửa số bên kia có hai vị đang ngồi nhàn ngã, không phải Văn Tuấn Huy và Kim Mẫn Khuê thì còn ai vào đây?
Lý Thạc Mẫn rất là nghỉ trong mắt Từ Minh Hạo có cài radar, cái loại mà có thể tìm ngay ra được Văn Tuấn Huy trong một đám đông ấy.
“Bên này nè Minh Hạo…”
“Đây đây~”
“… Có hai chỗ trống…” Lý Thạc Mẫn còn chưa kịp nói hết nửa câu sau đã bị tiếng nói ngọt ngào của Từ Minh Hạo cắt đứt, cảm nhận được sự chú ý từ người xung quanh cùng với bản mặt sáng rực của Từ Minh Hạo, Lý Thạc Mẫn chỉ muốn đập khay đổ ăn trong tay vào mặt nó, cái thứ người mê trai bỏ bạn.
Từ Minh Hạo ở phía trước bước đi như bay, Lý Thạc Mẫn đành bất đặc dĩ đi theo.
Từ Minh Hạo vừa ngồi xuống đã chọn ngay chỗ đối diện Văn Tuấn Huy, “Sao hôm nay hai người đến nhanh vậy?”
“Tiết thể dục cuối cùng tan sớm.” Văn Tuấn Huy đáp.
Lý Thạc Mẫn nhớ tới hai ngày trước Từ Minh Hạo ôm tay mình gào rú rằng âm thanh vỡ giọng của Văn Tuấn Huy thật sự quá gợi cảm, lúc ấy Lý Thạc Mẫn cảm thấy căn bệnh u mê Văn Tuấn Huy của thẳng này đã đến tới kì cuối rồi, mấy đứa con trai vỡ giọng xong tiếng nói chẳng khác nào vịt đực, còn bạn mình bộ lọc trong mắt nó chắc phải dày hơn cả da mặt mình quá. Ấy thế mà bây giờ nghe xong lại bất chợt cảm thấy, cũng lọt tai ra phết?
“Thạc Mẫn hôm nay có vẻ ăn ngon miệng ha?” Lee Jeno nhìn lướt qua khay đồ ăn của hai người, cười nói.
Lý Thạc Mẫn đang mất tự nhiên ngồi đối diện Kim Mẫn Khuê, vốn định vùi đầu ăn nhanh cho xong đột nhiên nghe được tên mình thì sững sờ, kết quả bởi vì ăn quá vội nên bị nghẹn đến nỗi mặt đỏ hết cả lên, cậu một tay vỗ ngực một tay vội vàng vơ lấy chén canh uống lấy uống để.
Từ Minh Hạo bên cạnh vừa vỗ lưng Lý Thạc Mẫn vừa mắng, “Hôm nay mày ra đường không mang theo não hả, ăn cơm cũng không nên thân.”
Cơn nghẹn này làm Lý Thạc Mẫn khổ hết sức, hai mắt cũng rơm rớm nước mắt rồi, đợi cậu ổn ổn mới phát hiện cả ba người đều đang nhìn mình chằm chăm, Từ Minh Hạo với vẻ mặt yêu thương nhìn thằng bạn ngốc nghếch, Văn Tuấn Huy thì lo lắng, còn Kim Mẫn Khuê chẳng có biểu tình gì cả.
Cho dù da mặt có dày đến mấy Lý Thạc Mẫn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cậu ngượng ngùng cười nói hai câu rồi tiếp tục cúi đầu ăn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ Minh Hạo thấy Lý Thạc Mẫn không sao lại tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện với Văn Tuấn Huy, bên tai Lý Thạc Mẫn bây giờ chỉ toàn là tiếng nói ỏn ẻn của Từ Minh Hạo và âm thanh trả lời trầm thấp của Văn Tuấn Huy, người ngồi đối điện cậu hoàn toàn không hé một lời.
…*Còn tiếp*….