“Đây mà là một chút à, con mẹ mày sớm quá mức rồi đấy.” Quách Vân không nhịn được gào lên.
Lầm Hiến cười cười, nói: “Phí thời gian đi trị liệu kéo dài hơi tàn, chẳng bằng tôi đi du lịch, trước công việc ngập đầu không dừng được, giờ có thể dừng tôi định đi ra ngoài nhìn ngắm.”
Quách Vân cảm thấy có sự không lành, hắn nhìn Lâm Hiến, mím môi hỏi: “Chú định đi đâu?”
“Tôi tính về nhà trước, lâu rồi tôi chưa về thăm cha mẹ.”
“Tôi đi với chú.”
“Không được, dạo này án nhiều như vậy đều dựa vào cậu hết, cậu đừng bận tâm tới tôi, tôi…”
Lâm Hiến dừng một chút, nhướng mày nhìn hắn, nói: “Tạm thời tôi sẽ không chết đâu.”
