“Cho nên bọ ve này chưa chắc sống ở thực vật trên núi, có lẽ người nào đó bị bọ ve cắn mang tới, hoặc có lẽ do chính hung thủ mang tới.” Đoàn Hào đưa ra kết luận.
Nhờ vết thương do bọ ve cắn này, ắt hẳn hung thủ cũng không ngờ mình đã để lại chứng cứ trên người Thụy Cung, nên nếu lần theo manh mối đó điều tra thì có thể khoanh vùng người hoặc súc vật nhiễm bọ.
Về tình hình nội thương trên người thi thể, đây là thành quả mà tối qua Đoàn Hào đã thức suốt đêm để mổ thi thể Thụy Cung.
Trát Khắc Thiện cao lớn thế kia, vừa liếc mắt nhìn thấy thứ bẩn thỉu được đựng trong bọc màu đen thì “ối” một tiếng trốn ra xa, hắn ta cảm thấy nhợn nhợn ngay cổ họng.
May mà ngoài chân sai vặt và hai, ba vị khách ra thì trong quán không còn ai, vậy nên cũng không khiến người ta để ý.
Ngược lại với Trát Khắc Thiện, Phú Sát Nhĩ Tế thường thấy thứ này ở một trình độ nào đó vươn tay nhận đồ mà Đoàn Hào đưa tới, hắn ghé mũi vào ngửi rồi mới bình luận.
“Lúc nạn nhân chết thứ này chưa bị tiêu hóa, hẳn là nuốt vào không bao lâu thì cậu ta đã bị giết.”
Phú Sát Nhĩ Tế nói, hắn ngẫm nghĩ, chậm rãi gõ tay lên bàn, dựa trên manh mối ở hiện trường mà suy đoán.
“Cậu ta và hung thủ quen biết nhau.”
“Theo như nhân chứng nói, vào giờ Thân bốn ngày trước, nhân chứng tận mắt nhìn thấy Thụy Cung lên núi, đêm đó cậu ta không dùng cơm ở thư viện nên đi nhanh hơn ngày thường nhiều. Nhưng cậu ta là một đồng sinh gầy yếu, vốn dĩ lên núi phải tốn rất nhiều thời gian, đi nhanh như vậy không phù hợp với thể lực của cậu ta cho lắm, có thể suy đoán nạn nhân vội vàng đến chỗ hẹn.”
“À, vậy nên đêm đó có người chờ cậu ta trong sơn miếu đổ nát, sau đó hai người cùng dùng chỗ rượu và đồ ăn này đúng không?” Mặc dù đã được xử lý sạch dịch dạ dày, nhưng thứ này vẫn bốc lên mùi tanh tưởi khiến người ta choáng váng đầu óc, Trác Khắc Thiện vừa nhìn hai người vừa bịt mũi dò hỏi.
“Không khác là mấy, trong một canh giờ này, cậu ta đi đường rất mệt, ở trạng thái uể oải đó, dạ dày sẽ co bóp nhanh hơn bình thường, giống như chúng ta thường nói là không cảm thấy ngon miệng ấy. Cậu ta vừa lên núi lập tức đi gặp người kia, rồi cùng dùng chỗ rượu và đồ ăn này.”
“Nhân chứng nói đã thấy một người phụ nữ.”
“Mà dựa theo lời khai của Lan Xuân Liên thì cô ta cũng ở trên núi, nhưng cô ta lại nói mình không nhìn thấy người phụ nữ nào cả, chắc chắn có nguyên nhân gì đó.”
“E là vậy, ngoài ra, kết quả nghiệm thi còn có hai chỗ mà tôi nghĩ không ra.” Đoàn Hào nói.
“Hai chỗ nào?”
“Thứ nhất, trong dạ dày của cậu ta có một chiếc khuyên tai pha lê, có lẽ vật này của hung thủ, chỉ là không biết tại sao lại ở trong dạ dày của Thụy Cung. Thứ hai, Thụy Cung có thói quen chăm chút da dẻ và lông trên người, bao gồm cả vùng kín của cậu ta, trong tiết khố và thân dưới dính một chút tinh dịch đã khô, có thể đêm đó cậu ta đã xảy ra quan hệ với người khác.”
Y có thói quen không bỏ sót bất kỳ chi tiết lớn nhỏ nào, Đoàn Hào nhớ rõ mỗi một chứng cứ trên cơ thể người chết, không quên chậm rãi bổ sung.
Trước mắt, đây là những manh mối vụn vặt này mà y tìm được trên thi thể. Kế tiếp, y sẽ giao toàn bộ những thứ này cho quan phủ, giờ thì báo cho Trát Khắc Thiện và Phú Sát Nhĩ Tế biết, cũng xem như y đã làm tròn bổn phận ngỗ tác của mình.
“Uầy, là chuyện phòng the à?” Ban ngày ban mặt mà lại đột nhiên đề cập tới chủ đề nhạy cảm khiến người ta xấu hổ đỏ mặt thế này, Trát Khắc Thiện sợ mấy người khác nghe thấy nên chỉ che miệng suy tư, có nghi hoặc thì nhỏ giọng hỏi.
“Nhưng cũng không đúng, Lan Xuân Liên là ngũ bất nữ, cơ thể của cô ta như thế sao có thể lén lút xảy ra quan hệ với Thụy Cung được. Nhưng nhân chứng lại nói là thấy cô ta, rốt cuộc là tại sao nhỉ?” Trát Khắc Thiện hỏi.
“Có hai khả năng.” Phú Sát Nhĩ Tế nói.
“Thứ nhất, Lan Xuân Liên nói dối. Nhưng huynh cũng có nói, cô ta là ngũ bất nữ, vốn không thể tư thông với người khác, cô ta và Thụy Cung không xảy ra quan hệ gì cả. Thứ hai, người phụ nữ kia không phải Lan Xuân Liên mà là người quen của Thụy Cung, nhân chứng đã nhầm với Lan Xuân Liên, điều này cũng dẫn đến mâu thuẫn trong lời khai của hai bên.”
Có lẽ đây là giải thích khả thi nhất trong vụ án giết người ở miếu Thạch Đầu Bồ Tát.
Hóa ra, đêm đó Thụy Cung không phải lên miếu thắp hương mà là đi gặp cô gái khác, cơ mà cậu đồng sinh này không hề nghĩ đến chuyện sau khi ăn uống, nhắm rượu xong, chưa kịp ôm giai nhân vào lòng thì đã đi đời nhà ma.
Chỉ là hung thủ giết người này hiện đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, e là phải cẩn thận thu thập chứng cứ mới được.
Sáng nay, ba người ngồi bàn bạc về manh mối vụ án, đáng lẽ bọn họ phải tới nha môn trước để giải quyết, cơ mà cái tên Phú Sát Nhĩ Tế này lại nói không vội đến nha môn, cần phải rời khỏi thành để đi quan sát kỹ hơn hiện trường đầu tiên của vụ án.
“Phá án kỵ nhất là để những tác động bên ngoài phá hủy vật chứng ở hiện trường, ví dụ như gió lớn, trời mưa, hay mấy hương thân phụ lão không sợ lớn chuyện mà chen lấn xem trò vui, để lại dấu chân. Hiện trường đầu tiên của vụ án có thể dùng để suy đoán địa điểm phạm tội của hung thủ, nếu không tới xem thì làm sao suy đoán tình hình giết người đêm hôm đó được?”
Thám tử Phú Sát nói thế, hình như cũng có lý.
May mà sáng sớm rời khỏi thành khá dễ dàng, ba người bọn họ tìm một chiếc xe ngựa xin quá giang, sau khi xuống xe thì bắt đầu dùng bước chân mô phỏng lại cảnh Thụy Cung lên núi đêm hôm đó.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Hào nhìn thấy có người dùng giấy bút đo đường rồi tính toán chính xác khoảng thời gian mà nạn nhân lên núi.
Phú Sát Nhĩ Tế tính toán rất chuẩn, thậm chí hắn có thể tính nhẩm trong đầu. Điều này khiến Đoàn Hào đứng bên cạnh không lên tiếng cảm thấy hơi tò mò, chẳng biết trong hồ lô của vị thám tử này bán thuốc gì, y thầm suy tư hành động của người nọ.
Sau đó, ba người đi lên núi.
Dọc đường đi gió êm biển lặng, mây xanh, sương mù bao phủ ngọn núi, không khí trắng xóa giăng khắp chốn tựa như nơi kết nối tinh thần và linh hồn với vạn vật sinh linh vậy.
Đoàn Hào ngồi trên xe ngựa xóc nảy, yên lặng nhìn ra bên ngoài. Y trông thấy không khí trắng xóa đang che giấu miếu Bồ Tát ở xa, tâm tư cũng theo đó dần trôi đi mất.
Giờ Thìn ba khắc.
Miếu Thạch Đầu Bồ Tát.
Rào chắn được quan phủ dựng lên tạm xung quanh để tránh những người không rõ thực hư xông vào trong ngôi miếu đổ nát.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đích thân đến xem hiện trường vụ án, Phú Sát Nhĩ Tế và Đoàn Hào đẩy cửa bước vào trong.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa miếu phai màu sơn bị đẩy ra, bụi bặm trên nóc nương theo động tĩnh mở cửa rơi xuống nhưng không nhiều, có lẽ là do vừa có hung án xảy ra hai ngày qua và quan sai đến đưa thi thể đi.
Sau khi ba người bước vào thì đi tới đi lui trong miếu để tìm kiếm manh mối.
Phần lớn gỗ trên xà nhà đã bị mối mọt ăn sạch, không khí trong miếu bốc lên mùi tanh tưởi khó ngửi. Cách đó không xa, trên nền gạch xanh đối diện với hương án có quét một lớp sơn trắng nơi nạn nhân nằm lúc chết. Chỗ kia bị ngập nặng, thi thể bị ngâm nhiều ngày trong đó mới trở nên thối rữa như vậy. Khi chết, Thụy Cung nằm đối diện với tượng Bồ Tát, ngón tay trái cứng đờ chỉ về phía bức tượng, hai chân đặt thẳng hướng vào trong.
Phú Sát Nhĩ Tế vừa vào thì thấy dấu chân hỗn loạn ở tiền đường, hắn lập tức đứng im, cúi đầu nhìn. Con ngươi màu xám có thể nhìn thấy rõ ràng dấu chân mờ nhạt bên trong ngôi miếu đã bị nước mưa và tàn hương hủy hoại.
Đây không phải là tài năng bẩm sinh của hắn.
Mặc dù con mắt không nhìn được ánh sáng, mỗi khi mặt trời lên cao hắn phải cẩn thận tránh đi, nhưng nếu ở những nơi tối tăm, nơi mà người thường có thể không nhìn rõ một số chứng cứ cỏn con, thì hắn có thể thấy rõ hơn một chút.
Vì một con mắt vô dụng, con mắt còn lại ắt có tác dụng lớn hơn.
Mấy năm qua, mỗi lúc phá án hắn sẽ để ý nhiều chi tiết nhỏ hơn người bình thường, chẳng hạn như dấu chân trên gạch, hay giọt nước trên mái hiên, hoặc là dáng hình của bốn mùa trong núi, đây là những thứ mà hắn thường để ý.
Tương tự, thứ mà hắn nhìn thấy đầu tiên khiến Phú Sát Nhĩ Tế ngồi xổm xuống xác nhận một cách cẩn thận, dấu chân dính chút tàn hương này khiến hắn hơi suy tư.
Bởi vì hôm trước quan sai đến phá án, một loạt dấu giày quan lộn xộn kéo dài từ bên trái ngôi miếu đến gần thi thể thuộc về người trong nha môn. Ngoài ra, bên cạnh còn có chút tàn hương dính lên, là của Lan Xuân Liên, vì mặt đất đọng nước nên dấu chân không bị xóa sạch sẽ, bởi vậy mới để lại trong miếu.
Nhưng bên ngoài chỉ có một vài dấu chân lộn xộn của đàn ông, không tìm thấy dấu vết của một cô gái khác đã từng tới miếu Thạch Đầu Bồ Tát.
Lúc này, Trát Khắc Thiện cao lớn vạm vỡ cuống cuồng vào theo, vừa tiến vào còn rút đao bên hông ra, đề phòng nhìn dáo dác xung quanh nơi xảy ra hung án giết người.
Khi nhìn thấy bức tượng Bồ Tát vì bề mặt mục nát nên vẻ mặt cũng hiện lên đôi chút âm u thì tên ngốc nọ rõ ràng sợ hết hồn, song vẫn đứng im ở đấy, bối rối chắp hai tay trước ngực làm động tác cầu trời phù hộ.
“Bồ Tát phù hộ, phù hộ, phù hộ Trát Khắc Thiện con sớm ngày cưới vợ sinh con, làm rạng danh tổ tông.”
Nghe hắn ta lẩm bẩm mà buồn cười.
“Này, Bồ Tát ban con cho phụ nữ đấy, bây giờ huynh cúi bái thế này định cầu cho mình mang một đứa con à, Trát Khắc Thiện.”
Phú Sát Nhĩ Tế vốn định ngồi xổm xuống thu thập chứng cứ, thấy hắn ta đang bái hăng say bên kia thì đột nhiên lười biếng lên tiếng nhắc nhở một câu.
Đoàn Hào đứng im bên cạnh cũng không nhịn được mà nhếch môi, Trát Khắc Thiện nghe vậy thì lập tức đỏ mặt, lắp ba lắp bắp trừng mắt hét lớn.
“Nè, huynh nghe ai nói vậy, tôi nghe rằng không phải tất cả Bồ Tát trên đời đều là mang thân nữ, như Quan Thế Âm đấy, ai bảo ngài nhất định phải mang thân nữ đâu à…”
Trát Khắc Thiện dứt lời, chẳng hiểu sao lại khiến Phú Sát Nhĩ Tế và Đoàn Hào đồng loạt dừng lại.
Hai người lập tức biến sắc, nhanh chóng ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt của Thạch Đầu Bồ Tát lộ vẻ từ bi, giống nữ mà cũng giống nam, nhất thời mê hoặc đôi mắt người đời.
Rốt cuộc bọn họ đã biết tại sao nhân chứng nói rằng nhìn thấy một người phụ nữ ở cùng Thụy Cung.
Lan Xuân Liên khăng khăng nói rằng giờ Thân một khắc mình nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông cao lớn.
Bởi vì tình nhân của Thụy Cung vốn không phải nữ, mà là gã đàn ông giết người đã mặc quần áo phụ nữ hẹn gặp riêng cậu ta vào giờ Thân bốn ngày trước.
Án giết người đêm khuya ở miếu Thạch Đầu Bồ Tát, hóa ra là như vậy.