Đ-Đi mất rồi?!
Nhìn bóng dáng anh dần rời xa, Quân Thanh Dư thẫn thờ, hai tay chống lên bờ muốn đuổi theo.
Sau đó cậu thấy Phó Viễn Xuyên cầm theo một cái hộp đựng người cá.
Lúc này Quân Thanh Dư mới an tâm, mắt thấy người đàn ông quay lại đây liền vội rụt lại vào trong nước đợi chờ.
Quản lí cũng theo sau Phó Viễn Xuyên tiến lại gần.
Cầm theo hộp đồng nghĩa với việc chắc chắn mua, quản lí đương nhiên phải đi theo. Mà chủ yếu là quản lí cũng có chút tò mò, chuyện Phó Viễn Xuyên bị người cá ghét bỏ, cả trung tâm này có mấy ai là không biết đâu. Người cá sợ anh đến nỗi giờ ăn mà có mặt anh, đồ ăn mới ăn được một nửa cũng bỏ dở mà chạy mất. Đến đây mấy lần cũng là tay không đi về, căn bản là không có người cá nào muốn theo anh.
Lần này cầm theo hộp là sao đây?
Quản lí theo chân lại gần đây, cúi đầu nhìn người cá duy nhất còn lại ở gần bờ, nói: “Ngài để hộp vào trong nước, người cá chủ động bơi vào thì ngài mới được mang đi”.
Quản lí bổ sung: “Trên người tôi có thiết bị ghi hình, nếu ngài có bất cứ hành vi ép buộc nào, chúng tôi đều sẽ hủy bỏ tư cách giao dịch của ngài”.
Phó Viễn Xuyên mở hộp ra, đặt vào trong nước. Dù trong hộp chứa đầy nước nhưng cũng không chìm xuống mà lênh đênh trên mặt nước. Làm vậy là để tránh việc hộp chìm xuống, người cá tò mò mà chui vào, khiến cho quản lí không thể biết được người cá đã chọn được chủ hay chỉ đơn thuần là đang chơi.
Quản lí thấy Phó Viễn Xuyên không hề nói một câu dỗ dành nào đã đặt hộp xuống nước, đành chỉ cách: “Người cá rất cẩn thận, ngài dịu dàng một chút, dỗ dành nhiều hơn, có lẽ nó sẽ đi theo đấy, ngài cứ đợi như vậy, đến tối người cá cũng sẽ không…”.
Quân Thanh Dư không không chờ quản lí nói xong, vịn lấy cái hộp áng chừng, tiếp đó mượn sức nước nhẹ nhàng nhảy vào trong hộp.
Quản lí: “…”.
Sau khi Quân Thanh Dư chui vào, nước bị tràn ra ngoài kha khá, lượng nước còn lại vừa đúng đến đuôi.
Phó Viễn Xuyên cầm lấy hộp, hỏi: “Như thế này?”.
“Ặc… Đúng vậy, là như thế”. Quản lí nói tiếp: “Mời ra phía sau, tôi sẽ giải thích một vài kiêng kỵ đối với người cá, cùng với những lưu ý trong sinh hoạt”.
Phó Viễn Xuyên: “Được”.
Quân Thanh Dư cuộn tròn trong hộp được Phó Viễn Xuyên ôm lấy.
Thực ra cái hộp này hơi nhỏ, nằm bên trong phải hơi co đuôi lại mới vừa. Cũng không biết “phía sau” của quản lí là sau bao nhiêu, phải đi bao lâu.
Hành lang dài dằng dặc không thấy được điểm cuối, Quân Thanh Dư khó khăn xoay người trong hộp, nửa người trên đứng thẳng dựa vào cạnh hộp, như này mới miễn cưỡng duỗi được cái đuôi.
Chỉ là ngọ nguậy một hồi, nước trong hộp khó mà không bắn ra ngoài.
Quân Thanh Dư lúc đầu không để ý, mãi sau mới phát hiện phần áo phía trước của Phó Viễn Xuyên ướt một khoảng.
Quân Thanh Dư: “…”.
Còn chưa được mua về đâu nha, thế mà đã làm bẩn áo người ta rồi.
Sẽ không khiến Phó Viễn Xuyên lưu lại ấn tượng khó phai rằng cậu rất nghịch ngợm, thích gây rối đâu nhỉ?
Mới vừa nghĩ đến đấy thì Quân Thanh Dư cảm thấy cái hộp rung lắc đã ngừng lại. Len lén ngẩng đầu lên, Phó Viễn Xuyên đang cúi đầu nhìn cậu.
Quân Thanh Dư: “…”.
Còn có chuyện gì xấu hổ hơn là bị bắt tại trận nữa chứ?
Quân Thanh Dư mím môi, đón nhận ánh mắt của Phó Viễn Xuyên, cậu chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhích lại gần chỗ áo bị ướt kia.
Trong lòng thầm nghĩ, nước biển chứ gì đâu, tôi giúp anh thổi khô là được chứ gì.
Nhưng cậu mới vừa nhích lại gần thì đã bị ngón tay ấn lên trán, khẽ đẩy.
Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, ngây thơ nhìn Phó Viễn Xuyên.
“Không ăn được đâu”.
Quân Thanh Dư: “?”.
Ai muốn ăn chứ?
Phó Viễn Xuyên nhìn quản lí, hỏi: “Có đồ ăn không? Đồ ăn cho người cá”.
“Có”, quản lí luôn mang theo bên người đồ ăn vặt người cá thích, đưa cho anh một gói cá khô nhỏ.
Phó Viễn Xuyên nói: “Cứ trừ vào tài khoản của tôi”.
“Không cần đâu, đồ ăn vặt này vốn dĩ là chuẩn bị cho người cá”, quản lí thấy ngón tay Phó Viễn Xuyên vẫn còn ấn trước trán người cá nhỏ, mà người cá nhỏ cũng không hề có ý tránh né hay đánh lại.
Quản lí không nhịn được mà vươn tay ra, nói: “Màu sắc của người cá nhỏ này…”.
Lời nói đến đấy thì im bặt, cánh tay cũng dừng lại giữa chừng, người cá nhỏ mắt thấy tay anh lại gần, lập tức chui tít xuống đáy mà trốn.
Quản lí trầm mặc rụt tay lại, tính cách của người cá dù muôn màu muôn vẻ, nhưng thường thì đều ghét bỏ có người lại gần, tính cách người cá này cũng khác biệt quá nhỉ.
Phó Viễn Xuyên vốn dĩ định cầm hộp né đi, nhưng thấy người cá nhỏ trốn đi thì không làm gì nữa, chỉ thả cá khô nhỏ vào nước, “Ăn đi”.
Quân Thanh Dư cầm cá khô nhỏ cắn một miếng.
Thực ra cậu không đói. Chỉ là xuyên vào sách mấy ngày liền ăn mỗi tảo biển, miệng chẳng được nếm mùi vị nào khác.
Dù rằng vẫn luôn có người cho ăn đúng giờ, nhưng Quân Thanh Dư chỉ thử đúng một lần cái thức ăn cho cá kia, mùi vị kì lạ suýt nữa khiến cậu ngất xỉu, từ đó trở đi, đến giờ cho ăn nhưng cậu không bao giờ bén mảng lại gần.
Cậu ăn tảo biển nhiều đến mức giờ ngửi thấy mùi cá khô nhỏ cũng thấy thơm.
Quân Thanh Dư từ tốn nhấm nháp cá khô nhỏ. Đi vào một căn phòng nằm trong góc, Quân Thanh Dư được đặt trên một cái bàn uống nước.
Quản lí cầm ra mấy bản hướng dẫn chăm sóc người cá siêu dày, ngồi xuống đối diện, bắt đầu giảng giải.
Quân Thanh Dư dựa vào hộp ăn cá khô, có lúc nhìn đến Phó Viễn Xuyên, phát hiện anh đang lắng nghe cực kì chăm chú. Lại nhìn quản lí, nói đến mức bừng bừng khí thế, hết phần này đến phần khác.
Quân Thanh Dư nghe đến mức đau cả tai, ngay cả cách làm thức ăn cho cá cũng nói, cẩn thận quá rồi đấy. Cậu vẫn luôn không thích cái kiểu dài dòng văn tự, bèn đơn giản cúi đầu chuyên tâm ăn cá khô.
Một con cá khô như này không to lắm, ăn xong miếng cuối cùng rồi mà quản lí vẫn còn đang nói. Quân Thanh Dư mím môi, đang muốn ló đầu lên thì nhìn thấy đỉnh đầu rơi xuống một con cá khô nhỏ.
Quân Thanh Dư ôm cá khô nhỏ nhìn Phó Viễn Xuyên. Ánh mắt anh vẫn luôn dừng ở mấy bản hướng dẫn chăm sóc chất thành đống, chưa từng nhìn đến cậu một cái.
Ấy vậy mà trên tay lại đang cầm tờ giấy đang lau nước dính lên ngón tay.
Quân Thanh Dư thấy vậy thì khẽ cười, trong nước lập tức xuất hiện một chuỗi bong bóng nước. Cậu gạt bong bóng nước đi, ôm cá khô nhỏ chìm xuống đáy.
Không biết qua bao lâu, Quân Thanh Dư ăn hết mấy con cá khô rồi, trong tay ôm một con cá khô khác nhưng không ăn, cũng sắp ngủ gật đến nơi rồi.
Quản lí đặt tư liệu xuống, nói: “Được rồi, khoảng như vậy thôi, thanh toán xong ngài có thể mang người cá đi, có vấn đề gì thì có thể liên hệ bất cứ lúc nào, vòng tay thông minh của chúng tôi mở 24/24”.
Quân Thanh Dư ngáp một cái rồi ngồi dậy. Rốt cuộc cũng xong.
Phó Viễn Xuyên lúc thanh toán còn trả thêm một khoản, “Những thứ người cá hay dùng gói lại một phần, gửi đến địa chỉ này”.
Quản lí gật đầu, “Được”.
Quản lí đi rồi, Phó Viễn Xuyên cầm hộp đựng người cá lên. Anh thấy người cá vàng kim trong hộp, vẫn chưa hoàn hồn lại hết, tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi, vượt ngoài dự đoán,… không thật chút nào.
Mãi lâu sau Phó Viễn Xuyên mới nói khẽ: “Chúng ta…”.
Quân Thanh Dư rướn người vỗ một cái lên mu bàn tay Phó Viễn Xuyên, hớn hở cắt ngang lời anh, “Ê a!”.
… Về nhà!
Tác giả có lời muốn nói:
Biết nói nha, ẻm giả vờ thôi.
*Ụa, 2k8 chữ O_O t hỏi thật nhớ, dài như này mọi người có đọc không, ý là đọc từng chữ ấy? Chứ phải t mà thấy nhiều chữ cỡ này toàn đọc lướt thôi TvT Bộ này thì t có xem qua trước, đang chương 3x nhưng thú thật là t vẫn chưa thấy anh công “lạnh lùng với người ngoài” ở chỗ nào, nhưng bạn thụ lật mặt nhanh hơn bánh tráng thì rất nhiều =))) Mà nhất là cái cảnh em nó ngược đàn bơi về phía anh xứng đáng đóng khung treo tường TT