Ở Phoenix tôi thường bị người ta hiểu lầm là “kẻ ngoại lai” vì làn da không biết rám nắng của mình.
Đó cũng là một trong những lý do khiến tôi ghét Phoenix
– A! – nãy giờ tôi mới nhớ ra chuyện quan trọng – chị à, chiếc xe vans của em đâu?
– Ồ! Chiếc xe ấy hư hại hơi bị nặng đấy
– Thế còn hành lý của em thì sao ạ?
Xe bị gì tôi không quan tâm nhưng hành lý là quan trọng nhất vì tất cả tiền bạc tôi để dành cho chuyến du lịch lần này đều ở trông đấy
– Hành lý thì không sao
– Vậy chị có thể đi lấy chiếc balo nhỏ từng này, màu nâu đỏ giúp em được không ạ? – tôi vừa nói vừa miêu tả
– Được thôi! Em đợi chị xíu nhé! Nếu em cần gì thì có thể gọi y tá hoặc bác sĩ đều được
Chị y tá đó rời đi.
Ý nghĩ về bác sĩ Cullen lại một lần nữa hiện lên trong đầu tôi.
Nhưng không lâu sau tôi lại an ủi bản thân “Chỉ là trùng hợp thôi. Chỉ là trùng hợp thôi”
– Cháu tỉnh rồi à? Sao nào, cảm thấy ổn hơn chưa?
Một giọng nam trầm vang lên. Nghe cứ quen quen nhỉ. Nhìn như trong lúc hôn mê tôi đã nghe qua rồi. Chẳng lẽ…
Tôi từ từ ngước mặt lên
Vị bác sĩ với mái tóc màu vàng óng, làn da trắng như đánh phấn, đôi môi có phần hơi đo đỏ, đặc biệt đôi mắt có màu vàng kim.
Tôi thật sự chỉ thấy đôi mắt như thế ở trên phim mà thôi.
Vị bác sĩ này… không ai khác chính là Carlisle Cullen – nhân vật mà tôi gần như quen thuộc
– Chú là…? – tôi vẫn không tin suy nghĩ của mình nên đã hỏi lại lần nữa cho chắc
– Carlisle Cullen, còn cháu?
– Esther Susan. Nhưng… chú có phải là cha của Edward Cullen không ạ? – tôi có phần hơi do dự
– Cha nuôi
Tôi bị sốc nặng
