Lời mở đầu này khiến tim Liễu Tương Quỳnh chìm xuống.
Quả nhiên, Nghiêu thị lại mở miệng nói: “Chỉ là… để Bình Nhi muội muội con làm thiếp, ta và phụ thân con thực áy náy, vốn dĩ chúng ta đã tìm hiểu vài vị tuấn tài cho nó, cưới về làm chính phu nhân. Nhưng muội muội con luôn không nhận lời, dù bọn nó đã… như vậy rồi. Con cũng không muốn oán hận nó mà, ngày nay đứa trẻ Vân Thiên đứng hàng công khanh, làm sao có thể để phủ trạch trống trải mãi được? Nó đã vào phủ trạch của con rồi, trái lại ta và phụ thân con cũng yên tâm hơn một chút. Dù sao con cũng giúp đỡ những thiếu hụt của nó, nó sẽ giúp những chỗ chưa tới của con. Nga Hoàng Nữ Anh cùng hầu hạ một phu quân cũng xem như là chuyện lý thú… Dù nó vào cửa rồi, là bình thê giống con, nhưng nó không sinh con được, cũng sẽ không làm con uất ức đúng không?”
Nghiêu thị nói tiếp cái gì, Liễu Tương Quỳnh hoàn toàn không nghe lọt tai. Nàng vốn cho rằng chắc chắn Nghiêu thị sẽ không đồng ý để Thôi Bình Nhi mà bà ta yêu thương vào phủ làm thiếp, càng không nghĩ đến, mẫu thân vốn định để Thôi Bình Nhi vào Thượng phủ làm bình thê đài kiều.
Lòng nàng cô tịch, nhưng nhìn Nghiêu thị, mẫu thân thân sinh mà nàng luôn kính trọng, tất cả thê lương cũng không bật ra nổi thành lời, chỉ có thể nói một câu: “Nương, sao người lại như vậy… nữ nhi không muốn.”
Nghiêu thị nghe vậy, ý cười trên mặt lui đi sạch sẽ, cau mặt nói: “ Bình Nhi khổ cực nhiều năm như vậy, không phải ngươi không biết! Nếu không phải phu phụ Thôi gia mắc nợ nó, thiếu sự chăm sóc, nó làm sao đến nỗi bị Lang vương nạp làm thiếp? Nhưng chúng ta chưa từng oán trách cha nương thân sinh của ngươi, cũng biết ngươi được nâng niu từ nhỏ, kiên quyết không về nhà thương hộ thứ dân kia, vì vậy không để ngươi xuất phủ, đối đãi với ngươi như con ruột. Năm đó mua đồ cưới nha hoàn cho ngươi vẫn chưa đủ mặt mũi hay sao? Ngươi còn thiếu cái gì?”
Nghe đến đây, Liễu Tương Quỳnh mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nghiêu thị: “Mẫu thân, con nghe được di ngôn lúc lâm chung của Doãn nhũ mẫu… Thôi gia vốn không muốn lấy phúc lợi này của Liễu gia…”
Nghiêu thị bỗng nhiên bị vạch trần chỗ yếu, tức khắc nghẹn lời, nhưng rất nhanh liền ổn định tâm trạng trầm xuống: “Bây giờ không lấy cũng không được nữa rồi… Ca ca thân sinh của ngươi, Thôi Truyền Bảo không thành người tài, đánh em vợ trọng thương không trị nổi liền thân vong, ngày nay thân lâm vào cảnh ngục tù. Người Thôi gia không cần mặt mũi, vụng trộm cầu xin Bình Nhi, Bình Nhi nhân hậu, xin phụ thân ngươi lộ diện hoà giải. Rốt cuộc, dù nó không có lỗi với Thôi gia các ngươi, chẳng lẽ ngươi không dung tha cho nó sao? Phụ thân ngươi và Vân Thiên đã bàn bạc với bà bà hắn rồi, bà bà ngươi rất thích Bình Nhi, Vân Thiên nói nếu ngươi đồng ý, hắn sẽ đưa Bình Nhi lên làm bình thê.”
Liễu Tương Quỳnh nghe mà ngơ ngác, gì cơ?… Hai nhà Liễu Thượng thương lượng xong rồi, nực cười nàng lại là người biết cuối cùng… Thôi gia có loại tai bay vạ gió này? Vì sao phu phụ Thôi gia thà cầu cứu Thôi Bình Nhi cũng không đến tìm nàng?
Nghĩ vậy, nàng tức khắc khổ tâm.
Năm đó lúc biết thân thế, Liễu Tương Quỳnh tuổi còn nhỏ, trong lòng nàng phu phụ Liễu gia mới là tình thân cốt nhục. Nghĩ đến chuyện phải rời bỏ phụ mẫu và đại ca thân thiết, về thương hộ đê tiện, qua những ngày tháng tiểu dân chợ búa chưa từng biết, nàng khóc cả đêm đến nỗi ướt gối nằm.
Liễu Mộng Đường nói, thương hộ Thôi gia là nhà buôn bày hàng bán bánh hấp trên phố, cuộc sống bần hàn, Liễu gia nâng niu nữ nhi mười sáu năm, làm sao có thể để nàng về rao hàng trên phố? Hơn nữa việc xấu trong nhà không nên vạch áo cho người xem lưng. Người trong kinh thành không ai không biết đích nữ Liễu gia Liễu Tương Quỳnh tài mạo song toàn, đột nhiên trả người, khiến người ta chê trách, sẽ phá huỷ danh dự Liễu gia. Dù có thêm một nữ nhi nữa thì Liễu gia vẫn nuôi được, bèn cự tuyệt thỉnh cầu đòi nữ nhi thân sinh của Thôi gia.
Về sau Thôi gia quyết không chịu để yên, kêu gào sẽ đến quan phủ thưa kiện đòi nữ nhi về. Lúc này Liễu gia mới miễn cưỡng đồng ý cho phu phụ hai người họ đến gặp Liễu Tương Quỳnh, nghe ý nàng.
Nực cười, lúc đó nàng vẫn còn biết ơn, lại hiểu lầm Thôi gia bán nữ cầu vinh, bám vào phú quý, chán ghét sự cố chấp của Thôi gia. Cảm thấy nếu mình rơi vào bàn tay của dân chợ búa lụn bại không phẩm hạnh này thì chẳng khác gì rơi vào hố lửa không có ngày thoát ra. Vì vậy lúc nhìn thấy đôi phu phụ kia, nhìn họ ăn mặc giản dị không hợp thời và gương mặt lo lắng, nàng lộ ra thần sắc chán ghét, mở miệng châm biếm, nói dù nàng chết cũng không muốn quay về với họ.
Từ đó về sau, trái lại họ không làm phiền Liễu phủ nữa, càng không xuất hiện trước mặt Liễu Tương Quỳnh nữa.
Ngay cả khi Liễu Tương Quỳnh đã thành hôn, lúc nghe tin Thôi gia sa sút đến nỗi phải dời đến nơi khác sinh sống, nàng nhờ người gửi cho họ một trăm lượng bạc nhưng cũng bị Thôi gia trả đủ về phủ Thượng gia, chỉ nhắn bảo nàng yên tâm xuất giá, làm nữ nhi Liễu gia, họ tuyệt đối sẽ không đi tìm nàng nữa, để tránh người ngoài biết được thân thế chân chính của nàng.
Bây giờ nghĩ lại, ngôn từ hành động của nàng lúc đó khiến phụ mẫu thân sinh của nàng đau lòng cỡ nào?
Hôm nay, Nghiêu thị lấy đại ca Thôi gia ép nàng cúi đầu. Câu chất vấn của Liễu Tương Quỳnh đã đến cổ họng lại không thốt ra được.
Nhị lão Thôi gia vốn đã mất nữ nhi, nếu nhi tử không còn nữa, vậy chẳng phải là lấy đi tính mạng của đôi phu thê đó sao?
Nghiêu thị thấy nàng không nói gì, lúc này mới cười nhu hoà: “Con đừng nghĩ quẩn, dù sao cũng là chuyện một nhà, không cần lo lắng về Thôi gia, phụ thân con sẽ nhờ người sắp xếp ổn thoả…”
Đi ra từ Liễu phủ, Liễu Tương Quỳnh hồn bay phách lạc lên xe ngựa, một mạch về đến Thượng phủ.
Nàng buồn bực hít vào một hơi, định đi xem hai nhi nữ đang luyện chữ ở thư phòng, lại nghe thấy nhi tử chín tuổi Liêm Ca của mình đang cười vui vẻ: “Dì Thôi, người nói thật chứ? Sau này người sẽ thường xuyên ở trong phủ chúng ta sao?”
“Nếu mẫu thân con đồng ý, thì đúng vậy… nhưng chỉ sợ mẫu thân con không muốn…” Thôi Bình Nhi dịu dàng đáp.
Giọng ả ta mơ hồ, nữ nhi Thiến Tỷ Nhi bi bô nói: “Vì sao mẫu thân không muốn?”
“Có lẽ là sợ ta ở bên phụ thân và các con quá lâu, nàng ta sẽ không ở cùng chúng ta nhiều nữa.” Thôi Bình Nhi cố ý ngập ngừng.
Liêm Ca nghe xong, không vui nói: “Mẫu thân rất bận, người chỉ thích uống trà làm thơ với các phu nhân hầu môn phủ trạch, được người khen ngợi là khuê tú kiểu mẫu… Lần trước lúc phụ thân phát sốt, không phải người không ở bên, mà là ở cùng với thừa tướng phu nhân đi chùa miếu gom tiền nhân nghĩa để cứu tế dân bị nạn sao? Nếu không phải dì Thôi chăm sóc, chỉ sợ phụ thân bệnh nặng hơn rồi!”
Tiếp theo, Thôi Bình Nhi thấp giọng nói gì đó, Liễu Tương Quỳnh chẳng nghe lọt lời gì nữa.
Nếu nói trượng phu phản bội xé toang vỏ bọc cuộc sống giả tạo được người ngưỡng mộ, thì lời trẻ thơ không kiêng kị của nhi tử đã đập vỡ nỗ lực lừa mình dối người của nàng, trong phút chốc nước mắt rơi xuống.
Danh môn phu nhân, danh chấn kinh thành cái gì chứ? Tất cả đều là đồ bỏ đi.
Từ mười sáu tuổi trở đi, nàng càng coi trọng hình ảnh bản thân trong mắt người khác. Chỉ lo lắng sẽ có một ngày thân thế của mình bị người khác biết, đổi lấy một câu của người đời: “Không thể tin được! Nữ nhi Liễu gia tài mạo phẩm hạnh vô song làm sao có thể là nữ nhi của thương hộ ti tiện được?”
Nhưng cố gắng như vậy để đổi lấy cái gì?
Vì muốn chu toàn hai bề nên dưỡng phụ dưỡng mẫu cho mình hư danh đích nữ Liễu gia, nhưng lại keo kiệt tình yêu thương của phụ mẫu. Nàng cũng hết sức lo sợ khi sắm vai huệ tâm hiền phụ trong mắt người đời, mà lại đánh mất trái tim của trượng phu và nhi nữ.
Thậm chí ngay cả cha nương thân sinh của nàng cũng bị nàng chế giễu khắc nghiệt đến mức tổn thương, sa sút đi xa quê hương…
Liễu Tương Quỳnh thấy cổ họng khô khốc khó mà hô hấp, đất trời mênh mông, dường như không còn vị trí cho nàng nữa.
Nếu như… năm đó chịu về với phu phụ Thôi gia, sớm nhận rõ vị trí của mình, liệu nàng có rơi vào cảnh nực cười hôm nay?
Liễu Tương Quỳnh không có cách nào nghĩ tiếp nữa, lúc nàng thất hồn lạc phách bước đến giếng nước của hoa viên, bỗng cảm thấy sau lưng có một lực đạo mạnh đẩy nàng rơi xuống làn nước sâu thẳm.
Nàng nuốt vài ngụm nước, cả người chìm mạnh xuống, thấp thoáng nghe thấy thư đồng của Thượng Vân Thiên cao giọng hét: “Không hay rồi! Phu nhân nghĩ quẩn, nhảy giếng tự vẫn rồi!”