Hà Nguyên Kiều vội chắp tay nói: “Đêm khuya không nên uống trà, làm phiền, chỉ cần nước trắng là được.”
Trà sữa gì đó, xưa nay đều là thức uống khoái khẩu nhất của trẻ em quý tộc, đây là đại cung nữ đang trêu chọc Hồng Văn.
Lúc này, cung nữ kia cũng nhìn ra trên người Hồng Văn có khí chất gần như không hợp với hoàng cung, lại thấy ánh mắt của hắn cực kỳ trong sáng, bèn dẹp bỏ tâm tư trêu đùa, thật sự kêu người mang đến hai chén nước trắng.
Hồng Văn gãi gãi đầu, có chút tiếc nuối, nhịn không được ghé lại gần nhỏ giọng hỏi Hà Nguyên Kiều: “Trà sữa uống ngon không?”
Hà Nguyên Kiều nhìn đôi mắt đen lúng liếng của hắn, nghẹn hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Chờ lát nữa tan ca về nhà uống thử.”
Nguyên Kiều có hai đứa bé, trong nhà dĩ nhiên có sữa bò.
Lúc này Hồng Văn mới hài lòng, bưng chén lên uống vài ngụm nước ấm, tầm mắt vô thức bị thu hút bởi các món bánh tinh xảo trên bàn.
Lúc nãy hắn say mê nghiên cứu sách y nên không để ý, hiện giờ bỗng cảm thấy bụng lép kẹp, đĩa bánh bốn màu tỏa hương ngào ngạt như xộc vào mũi.
Thơm quá…
Đói ghê…
Bên cạnh, ánh mắt Hà Nguyên Kiều đảo qua đảo lại giữa những đĩa bánh và gương mặt vẫn còn nét bụ bẫm trẻ con của Hồng Văn, cố mím chặt khóe miệng, đẩy đĩa bánh ngọt qua đó.
“Ăn đi.”
Coi như cho đứa bé đang đói.
Vẻ mặt Hồng Văn vui sướng vô cùng, rất giống cún con được cho khúc xương đầu tiên.
Hắn tung tăng đi đến chỗ thau đồng ở góc tường rửa tay thật sạch, còn cố ý chà rửa vài lần kẽ móng tay và ngón tay có thể dính mực, sau đó mới vui vẻ lấy bánh ăn.
Hắn không biết bánh này được làm công phu đến độ nào, chỉ cảm thấy miếng bánh màu trắng toát ra hương sữa thơm lừng, vỏ bánh tầng tầng lớp lớp mỏng như cánh ve, nhìn xuyên qua có thể thấy lờ mờ bài trí phía đối diện;
Chiếc bánh hồng nhạt làm thành hình bông hoa năm cánh, có nhân đậu đỏ nghiền, mềm mại thơm phức, ngọt mà không ngán;
Bánh màu vàng không biết bỏ thêm cái gì, cắn một miếng là có thể nhìn thấy nước mật trong vắt ứa ra, chua chua kích thích vị giác…
‘Tiểu tử choai choai, ăn nghèo lão tử’, Hồng Văn ăn hết miếng này đến miếng khác một cách ngon lành, đôi mắt to chớp mở điên cuồng bắn ra những tia sáng hạnh phúc.
Bị Hồng Văn ảnh hưởng, Hà Nguyên Kiều cũng cảm thấy bụng đói kêu vang, đến khi phục hồi tinh thần thì mấy đĩa điểm tâm trước mắt chỉ còn vụn bánh.
Ôi trời, mất mặt quá!
Nguyên Kiều đằng hắng một tiếng, lập tức nâng chung trà lên che giấu sự xấu hổ.
Hồng Văn vuốt cái bụng hơi phồng lên, chưa đã thèm nhìn chằm chằm mấy đĩa bánh trống không, chợt nhẹ giọng cảm khái: “Tiến cung thật tốt.”
Được đọc sách y không tìm thấy bên ngoài, còn được ăn điểm tâm không có ở bên ngoài, tốt quá!
Đáng tiếc sư phụ không ở đây.
Hà Nguyên Kiều nhịn không được bật cười khẽ. Vào chơi với bà còm ở wattpad.
Qua một lát, thuốc sắc xong, ngặt nỗi Ngũ Hoàng tử ngửi mùi thuốc là bắt đầu nôn khan, làm sao có thể uống được? Long Nguyên Đế và Văn Phi lại lo lắng đến mức cuống lên.
Hà Thanh Đình xoa xoa tay, mới tiến lên một bước, Ngũ Hoàng tử hoảng sợ khóc òa.
“Hu hu không thích ông cụ kia! Ông ta đâm con, hu hu!”
Hà Thanh Đình: “… Bây giờ lão thần không ghim kim, chỉ giúp điện hạ ấn huyệt vị.”
Lúc trước Ngũ Hoàng tử bệnh nặng, ông bất đắc dĩ dùng biện pháp châm cứu, không ngờ đến bây giờ cậu bé vẫn còn nhớ.
Ngũ Hoàng tử: “Hức ~ lần trước ông cũng nói như vậy.”
Ta nhỏ tuổi thôi, không phải đứa ngốc! 🙄
Hà Thanh Đình: “…”
Bởi vậy có thể thấy được, con nít tuy nhỏ nhưng không thể tùy tiện lừa gạt.
Long Nguyên Đế hơi trầm ngâm, ra hiệu cho Hà Nguyên Kiều tiến lên, “Tiểu Hà Thái y đến đây đi.”
Dù sao là tay cầm tay dạy ra, không có lão nhân thì dùng tạm tiểu nhân cũng được chứ gì.
Ai ngờ Ngũ Hoàng tử kêu khóc còn lớn hơn: “Bọn họ cùng phe!”
Lần trước mình bị đâm, chính là vị trẻ hơn kia đè mình xuống!
Thấy bé con khóc đến độ nấc cụt, Văn Phi đau lòng không thôi, quay sang chỉ chỉ Hồng Văn: “Vậy kêu vị này tới, được không?”
Ngũ Hoàng tử rất có cảm tình với vị ca ca đẹp trai chơi với mình, lập tức gật đầu, nhưng vẫn rụt cổ cảnh giác hỏi: “Hức ~ vậy huynh có đâm ta không?”
Hồng Văn lắc đầu: “Chỉ cần ấn huyệt vị để không nôn nữa là được.”
Ngũ Hoàng tử với hai con mắt sưng to thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, vậy huynh làm đi.”
Nước chua trong lòng Long Nguyên Đế sôi trào — Thằng nhóc kia có gì tốt mà ái phi và hoàng nhi đều thiên vị đến thế?!
Ngài cũng hơi lo lắng — Một tiểu Lại mục, còn trẻ như vậy, có thể làm được sao?
Hà Thanh Đình nhìn ra suy nghĩ trong lòng Long Nguyên Đế: “Bệ hạ yên tâm, Hồng Văn tuy tuổi trẻ nhưng lại là kỳ tài hiếm có, đã hành nghề y bên ngoài từ rất sớm, tay nghề châm cứu và bấm huyệt càng hiếm hoi.”
“Rất sớm?” Long Nguyên Đế nhìn chằm chằm gương mặt non choẹt kia, kinh ngạc hỏi, “Hiện tại hắn bao nhiêu tuổi?” Chẳng lẽ còn có thể sớm hơn sao?
Hà Thanh Đình đáp: “Bẩm bệ hạ, sư phụ hắn chính là thần y nổi tiếng ở dân gian, mười tám năm trước nhặt được hắn vẫn luôn dẫn theo bên người, dạy y thuật từ nhỏ.”
“Chỉ là đồ đệ mà Hà ái khanh đã coi trọng đến như vậy, chẳng phải sư phụ càng giỏi hơn?” Long Nguyên Đế mắt sáng rỡ, “Tại sao không đồng thời triệu nhập Thái Y Viện?”
Trẫm tuy keo kiệt, nhưng lòng thưởng thức nhân tài không hề suy giảm chút nào!
Hà Thanh Đình đáp: “Bẩm bệ hạ, sư phụ hắn từng nói, trong cung thiếu một ông ấy làm Thái y cũng không sao, nhưng nếu dân gian thiếu ông ấy, e rằng sẽ bệnh chết rất nhiều người. Cho nên ông ấy không gia nhập Thái Y Viện.”
Long Nguyên Đế không dự đoán được trong đó còn cất giấu câu chuyện như vậy, sửng sốt một lát rồi cảm khái: “Thật là người nhân từ.”
Hồng Văn nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy bước đến, xòe hai bàn tay không cho Ngũ Hoàng tử kiểm tra: “Điện hạ nhìn xem, vi thần nói chuyện giữ lời, không cầm cái gì cả.”
Ngũ Hoàng tử gật đầu, trong lòng xúc động liếc xéo Hà Thanh Đình một cái: “Huynh là người tốt.”
Hừ, người lớn biết giữ chữ tín mới thật sự “lớn”! 😏
Hà Thanh Đình: “…”
Hồng Văn ra hiệu cho Ngũ Hoàng tử vươn cánh tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn mạnh vào huyệt Nội quan, cố ý khen ngợi để phân tán lực chú ý của cậu bé: “Điện hạ thật dũng cảm, khi vi thần còn nhỏ mà sinh bệnh, vi thần rất sợ hãi.”
Dù sớm thông tuệ nhưng vẫn là đứa con nít, quả nhiên Ngũ Hoàng tử lập tức bị dẫn dắt: “Hức ~ huynh cũng sinh bệnh sao?”
Hồng Văn gật gật đầu: “Có chứ, người ăn hoa màu ngũ cốc, sao có thể không sinh bệnh?”
Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt, làm rớt xuống một giọt lệ to sót lại trên hàng mi, mặt mày mờ mịt, “Hoa màu ngũ cốc là gì?”
Cậu bé tuổi nhỏ lại bệnh tật ốm yếu, còn chưa chính thức học vỡ lòng.
Hồng Văn cứng họng: “Chính là rất nhiều loại lương thực.”
Ngũ Hoàng tử lại chớp chớp mắt: “Lương thực là gì?”
Bởi vì rất gầy nên đôi mắt cậu bé trông to cực kỳ, hơn nữa vừa rồi khóc rất nhiều nên đôi mắt sưng đỏ giống… một chú ếch xanh be bé.
Con nít hoàng gia có thật nhiều vấn đề thắc mắc nhỉ, Hồng Văn lập tức reo lên: “… Điện hạ xem này, không nấc cụt nữa rồi?” Đề tài kia bị cắt đứt.
“Ủa?” Tiểu ếch xanh sửng sốt, vui vẻ nói, “Đúng há!”
Nấc cụt thật không thoải mái, hiện tại tốt quá rồi.
Thấy cậu bé quên mất dò hỏi tới cùng, Hồng Văn âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Điện hạ còn buồn nôn không?”
Huyệt Nội quan không những có thể trị nấc cụt, còn có công hiệu ngăn cơn buồn nôn.
Ngũ Hoàng tử chép chép miệng, nhíu hàng mày nhỏ, dùng hai ngón tay mũm mĩm kéo ra một khoảng cách: “Còn chút xíu.”
Bé đột nhiên nói: “Miệng huynh thơm ngào ngạt, ta cũng muốn ăn bánh xốp sữa bò.”
Nói xong, hốc mắt lại dần dần đỏ lên, nhìn gương mặt nhỏ có điểm đáng thương.
Hồng Văn bỗng chột dạ: Vừa rồi hắn đã ăn sạch bàn điểm tâm!
Tuy nhiên, nếu thiên hạ đều là nhà của Hoàng đế, hẳn là không thiếu mấy đĩa bánh chứ nhỉ?
Nhưng nghĩ lại, ông bác Hoàng đế này keo kiệt kiểu vậy… 🤧