Nói xong hắn ra lệnh.
“Đưa Mộc Tần về nghỉ ngơi đi. Đưa về lại biệt viện.”
Vốn dĩ cô vẫn ở biệt viện, nhưng thời gian trước bị người hãm hại bỏ độc vào thuốc, nên Lương Phi mới mở lời xin cô về ở cung mình. Nào ngờ từ hôm ở trong đây mấy chuyện phiền phức liên tục xảy ra, thôi thì chuyển cô về lại biệt cung, hắn không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh này mà lộ diện nữa.
“Dạ.” Thuần Quý Phi trong lòng căm giận.
Tuy lần nào hành hạ xong Hoàng thượng cũng không có ý định gì bảo vệ che trở, hay trách phạt cô ta.
Nhưng cứ mỗi lần như vậy cô ta đều bị Hoàng thượng nhìn với ánh mắt khi nhìn người phụ nữ ngoan độc, làm mất đi hình tượng ngoan hiền mà cô ta ngày đêm tạo lên.
Mộc Thanh Nhi trở về phòng, toàn toàn bất tỉnh, các thái y trong ngoài đi đến chăm sóc. Ai nấy cũng phải lắc đầu ngán ngẩm.
Tuy biết Mộc Tần là phi tần bị ghét, thất sủng nhất của hậu cung, điều kiện ở, ăn uống bị phòng vụ sự cắt xén đến đáng thương, so với cung nữ còn kém hơn.
Nhưng vì cô là vật tế trấn quốc nên về việc thuốc thang chữa trị vẫn được điều đến những thái y bậc nhất của hoàng cung.
“Lần này đầu gối vừa bị cháy xém do than hồng vừa bị tuyết giá lạnh ngấm vào xương cốt, e rằng sẽ nằm liệt trong khoảng thời gian nữa đây.” Thái Y nói với mấy người bên cạnh, trong phòng lúc này có khoảng 5 vị thái y.
“Phải, phải thật tội nghiệp, không tính những lần bị hành hạ lặt vặt, mùa hè năm nay vừa bị lấy kim đâm liên tiếp vào lưng sau đó sát muối ớt, nay vừa sang mùa đông lại bị hành vầy, thật khổ quá.”
Y đồ bên cạnh liền nói:
“Vâng, đúng thưa sư phụ, nhiều năm hành hạ vậy, tuy dùng thuốc tốt nhất để không lưu lại sẹo, nhưng bên ngoài thì đẹp đẽ, bên trong cơ thể lại suy nhược không còn dạng gì rồi, cứ cái đà này chưa kịp đợi đến ngày cúng tế cô ấy đã chết, vậy tội nghiệp sẽ đổ lên đầu chúng ta mất.”
“Bây giờ làm cách nào được, các vị phi tử liên tục hành hạ không chịu dừng tay, từng người từng người một. Thôi không nói nữa, nhanh chóng cứu chữa chân cho Mộc Tần đã. Ngươi bảo Điềm Điềm cô nương đến Dược Phòng sắc thuốc đi.”
Đang nói thì bên ngoài truyền đến:
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Ngay lập tức toàn bộ thái ý quỳ xuống hành lễ.
Mộc Thanh Nhi cơ thể tuy yếu ớt nhưng vẫn cố gắng gượng người tỉnh dậy. Giọng nói yếu ớt:
“Hoàng…Hoàng Thượng.”
Dạ Huân Thiên bước vào, thực tình hắn không muốn đến đây, việc trong cung đấu đá lẫn nhau hắn không có thời gian giải quyết mọi sự.
Đặc biệt người có tâm cơ muốn báo thù cho gia tộc như cô thì hắn càng không quản, cứ mặc người ta dày vò cô.