Từ Thanh Đào ghê tởm đến nỗi chẳng muốn nói thêm câu nào nữa.
“Tôi cực kỳ tôn trọng tình yêu gương vỡ lại lành của hai người, chúc hai người hạnh phúc!” Từ Thanh Đào giận đến mức giọng cô đã run rẩy: “Có vẻ như anh đọc mà không hiểu tiếng Trung trên WeChat nhỉ, vậy nên bây giờ tôi sẽ lặp lại với anh một lần nữa, chúng ta đã chia tay rồi, phiền anh buông tay ra, nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nghe cô nhắc đến từ “chia tay” lần nữa, Tống Gia Mộc bất mãn: “Anh không đồng ý chia tay với em.”
Vừa nói xong thì Từ Thanh Đào đã thấy hơi nghèn nghẹn.
Tục ngữ bảo, gặp nhau ắt có tình, nhìn dáng vẻ lúc này của Tống Gia Mộc, hình ảnh từng bên nhau trong bốn năm cứ hiện lên trong lòng cô từng chút, từng chút một.
Nào ngờ, câu tiếp theo của Tống Gia Mộc đã hoàn toàn cắt đứt sự mềm lòng trong cô.
Anh ta thoáng ngừng lại, giọng cũng đã lạc đi: “Tháng trước Gia Di được chẩn đoán mắc bệnh máu trắng cấp tính. Đào Đào, chị em đã vì em mà mất đi đôi chân, cô ấy không thể mất luôn cả anh nữa.”
“Cô ấy chỉ còn sống được ba tháng nữa, anh sẽ ở bên cạnh cô ấy, nhưng anh sẽ cưới em.”
Dù đã qua nhiều năm ròng rã, câu nói “Chị em đã vì em mà mất đi đôi chân” này cứ như một lời nguyền vậy, nó lại vang vọng bên tai Từ Thanh Đào một lần nữa.
Nhưng có thanh âm chợt vút qua, đầu cô trống rỗng, có lẽ là bị kích thích đến nỗi mất ý thức trong vài giây, khi hoàn hồn lại thì mặt cô trông như bị ai hung hãn tát cho một phát, tát đến nỗi cô hoa mắt váng đầu, run rẩy cả người, cùng lúc đó, vết sẹo năm xưa đã bị xé toạc ra, để lộ vết thương đầm đìa máu tươi.
Từ Thanh Đào tưởng hôm đi lãnh giấy chứng nhận rồi đá cô đã đủ làm cô thấy ghê tởm.
Không ngờ là Tống Gia Mộc còn cao cấp hơn, áp dụng cách thức “trói buộc đạo đức” và “chân đạp hai thuyền” vô cùng điêu luyện.
Từ Thanh Đào cảm thấy mình đã giận đến ói ra máu, nhưng cô vẫn gắng gượng nuốt xuống.
Vì Trình Gia Di mắc bệnh nan y nên cô phải khoan dung đến nỗi để bạn trai mình ở bên cạnh cô ta sao?? Tống Gia Mộc quả là trong sạch mà cao cao tại thượng đứng trên đỉnh cao của đạo đức, cuối cùng là do mấy người trong sạch chí khí hùng hồn, còn tất cả đều tại cô không hiểu chuyện ấy hả? Từ Thanh Đào cô gây rối vô cớ ư?? Nên cô đáng bị cắm sừng phản bội??
Còn “Anh sẽ bên cạnh cô ấy, nhưng sẽ cưới em” nữa à?!
Chắc anh tưởng anh thâm tình lắm nhỉ?
Vài giây sau, Từ Thanh Đào hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Anh giúp tôi lấy điện thoại xuống được không?”
Tống Gia Mộc tưởng Từ Thanh Đào sẽ tranh cãi kịch liệt một trận như mọi ngày, sau đó chọn thông cảm cho anh ta, mãi mãi theo sau và âm thầm đợi chờ anh ta, nhưng không đoán được phản ứng bình tĩnh như hiện giờ của Từ Thanh Đào.
Anh ta nhận lấy điện thoại của Từ Thanh Đào theo phản xạ có điều kiện, ngay lúc đã cầm chắc trong tay, tay cô gái nắm chặt dây cầm túi, không chút do dự mà hung hăng nện vào mặt anh ta!
Chất liệu cứng rắn của túi xách nào phải là bông gòn, cú đập này rất vững vàng, đập đến nỗi mắt anh ta tối sầm lại.
Tiếp đó là Từ Thanh Đào nổi trận lôi đình mà hét lên, giày cao gót nhọn hoắc tàn nhẫn đạp lên bắp chân anh ta: “Anh đi chết luôn đi! Thằng cặn bã này! Chia tay!!”
Giọng hét dùng hết nội lực này xuyên đến tận hành lang lầu ba, hấp dẫn sự chú ý của trợ lý tổng giám đốc Hằng Gia.
Anh ấy định lên tiếng nhưng lại phát hiện cậu chủ trẻ tuổi của mình đang nhìn xuống, ánh mắt cũng đang tìm kiếm, dường như đã dừng lại trong khoảnh khắc.
Trợ lý Triệu líu lưỡi, không ngờ là cậu chủ trẻ tuổi nhà mình cũng có sở thích hóng chuyện của người khác?
…
Sau khi đánh xong thì dũng khí của Từ Thanh Đào cũng biến mất, cô nhanh nhẹn giật lại điện thoại, bước vào nhà vệ sinh nữ, sau đó sập cửa vào một tiếng “rầm”.
Đứng trước gương, Từ Thanh Đào vẫn chưa hết hoảng hồn, vỗ nhẹ vào ngực.
Tống Gia Mộc nhịn đau định đi gõ cửa.
Nhưng điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi từ Trình Gia Di.
Mặt anh ta sửng sốt, cuối cùng, anh ta không tiếp tục tìm Từ Thanh Đào để giải thích nữa.
Cô đang giận điên người, bình tĩnh vài ngày cũng được. Tống Gia Mộc hiểu rõ Từ Thanh Đào, bất kể có cãi nhau đến mức nào thì cô vẫn sẽ luôn ở nơi cũ đợi anh ta.
Đến lúc đó thì chỉ cần dỗ cô vài bữa là được.
Mấy phút sau, có vẻ là bên ngoài đã im ắng.
Bấy giờ Từ Thanh Đào mới thấy uất ức và giận dữ, những cảm xúc ấy dâng lên và cuồn cuộn kéo đến, trong một chốc, cô giận đến nghiến răng nghiến lợi, thấy bất lực, thấy phẫn nộ, rồi lại thấy buồn khổ vì không tìm được thủ đoạn tàn nhẫn nào để trả thù tên cặn bã kia.
Mãi cho đến khi có hai cô gái bước vào nhà vệ sinh, vừa trò chuyện vừa dặm lại lớp trang điểm.
Giọng nói thì thầm nhưng đầy phấn khích.
“Vừa nãy cậu có thấy Trần Thời Dữ không, đẹp trai quá đi mất, không biết tớ có cơ hội không nữa.”
“Thời đại này đàn ông vừa đẹp vừa giàu thì hầu như đều có bạn gái hết rồi, đâu tới lượt chúng ta.”
“Không thử thì sao biết được?”
“Lát nữa kết thúc buổi họp anh ấy có cuộc phỏng vấn tập thể, nắm chắc cơ hội này đi, không chừng cậu sẽ là bà Trần đấy.”
Sau tiếng nước “rì rào”, âm thanh của cuộc trò chuyện ngày càng nhỏ dần, có vẻ họ đã đi xa.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi nhưng lại dấy lên cơn sóng cuồn cuộn ngất trời trong lòng Từ Thanh Đào, còn về việc cô làm cách nào để ra khỏi nhà vệ sinh, đến chính cô cũng không thể nhớ nổi.
Trong đầu cô chỉ còn lại kế hoạch B mà Tạ Sênh đã gửi cho cô vài giờ trước:
“Đi tìm bạn trai mới đẹp trai hơn, giàu có hơn, lợi hại hơn Tống Gia Mộc ngay, sau đó hung hăng cắm sừng anh ta!”
… Không phải người đẹp trai hơn, giàu có hơn, lợi hại hơn Tống Gia Mộc đang ở đây hay sao?
…
Cuộc họp thượng đỉnh tài chính tiến hành đến mục phỏng vấn tự do cuối cùng, là nhân vật chính chiếm trọn spotlight ngày hôm nay, tất nhiên là cậu chủ Hằng Gia – Trần Thời Dữ vừa về nước đã thu hút vô số ống kính từ phóng viên kinh tế tài chính ở hội trường.
Khi Từ Thanh Đào đến, phòng hội nghị phỏng vấn đã hết chỗ ngồi, đa phần các phóng viên đều chen chúc nhau đứng chung một chỗ. Cô hít sâu, lấy điện thoại ra để kiểm tra lại lớp trang điểm của mình, sau đó đi trên đôi giày cao bảy xăng-ti-mét, với nhan sắc của mình, cô thành công đổi được chỗ ngồi hàng trước nhờ việc trao đổi WeChat với một nam phóng viên.
Không ai có thể coi thường một người phụ nữ đã hạ quyết tâm phải báo thù bạn trai cũ, cũng như không thể khinh thường tiềm lực khủng bố của cô ấy.
Mười mấy cái máy ảnh được giơ lên cao, cảm xúc căng thẳng ở hội trường như thể đã ảnh hưởng đến Từ Thanh Đào, cô siết chặt giấy phỏng vấn trong tay.
Mười phút sau, phía trước phòng hội nghị có tiếng động.
Bảy, tám bảo vệ lần lượt bước ra, không lâu sau, một người đàn ông cao gầy bước ra từ sau khán đài. Vai rộng chân dài, khí chất trong anh trông hơi tự do phóng khoáng [*], làn da dưới đèn flash có vẻ tái nhợt. Mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, ngũ quan đẹp đẽ và mạnh mẽ, cần cổ thon dài, bên trên có một nốt ruồi nhỏ lộ ra, vừa hoang dã vừa cấm dục, xương quai hàm còn rõ ràng hơn cả kế hoạch của cuộc đời cô.
[*] Gốc là “tản mạn”.Khác với đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng thâm tình của Tống Gia Mộc, đôi mắt một mí của anh trông bạc tình, lúc không cười thì cảm giác xâm lược từ anh cực kỳ mạnh mẽ, tây trang thẳng thớm cũng không tài nào che nổi khí chất bất cần đời trời sinh mà trong anh sẵn có.
Thiếu niên mặc đồng phục, tính cách cà lơ phất phơ trong ký ức bất thình lình bị thay thế bởi người đàn ông thân hình cao to trước mắt, sự xa lạ này làm cô ngây ra một lúc.
Năm năm không gặp, Trần Thời Dữ như đã biến thành một người hoàn toàn khác, mãi một lúc sau Từ Thanh Đào mới hoàn hồn lại được, khí thế định làm thân với anh rồi sau đó chọc tức Tống Gia Mộc ban nãy bỗng chốc bay biến hết.
Tốt lắm đấy, Từ Thanh Đào à.
Thừa nhận bản thân sợ cũng chẳng phải là chuyện mất mặt gì!
Cô chột dạ bỏ đi ý nghĩ xấu xa của mình, nhưng không ngờ là vừa ngẩng đầu lên đã đột ngột chạm mắt với Trần Thời Dữ.
Từ Thanh Đào giật mình, tim chợt hẫng đi một nhịp.
Kết quả là, ngay giây sau, anh nhẹ nhàng rời mắt.
Như thể là anh chẳng quen biết cô.
Bầu không khí thoáng ngưng đọng.
Từ Thanh Đào thu ánh nhìn về, cụp mắt xuống.
Còn tưởng mình là bạn học với anh mấy năm, ít nhiều gì cũng phải thấy quen mặt, cuối cùng cũng chỉ có mình cô tự huyễn hoặc chính mình và suy nghĩ quá nhiều [*] mà thôi.
[*] Gốc là “tự mình đa tình”.May mà cô đã xóa đi ý định làm thân với anh, không thì sẽ xấu hổ chết mất thôi.
Từ Thanh Đào thở phào, trống lui quân vang lên, chuẩn bị gọi điện cho Nghiêm Linh rồi về công ty.
Nhưng mới mở điện thoại thì thấy bảng tin tự động làm mới trạng thái.
Đối thủ một mất một còn, Dương Hân, đăng một tấm ảnh ở hiện trường phỏng vấn, người được phỏng vấn rõ ràng là Tống Gia Mộc.
Không có bất kỳ chất dẫn nào nhưng lửa giận bỗng chốc bùng lên trong đầu, không còn chút lý trí nào.
Anh ta bảo mình bận, bận quay lại với bạn gái cũ, bận nhận phỏng vấn với đối thủ một mất một còn, nhưng lại không có thời gian giải thích với cô ư? Từ Thanh Đào sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên trong đời được chứng kiến chuyện này, thì ra, trong cùng một ngày, một người cũng có thể làm ra nhiều chuyện khiến cô thấy ghê tởm đến vậy.
Buổi phỏng vấn sắp kết thúc, cuối cùng cũng đến lượt Từ Thanh Đào đặt câu hỏi.
Trần Thời Dữ nhìn cô với ánh mắt dửng dưng, trong mắt ảm đạm không rõ, nhìn không ra cảm xúc gì.
Từ Thanh Đào vẫn đang đắm chìm trong kế lớn trả thù, lý trí còn sót lại không đáng kể.
Nom tinh thần bạn học cũ có vẻ phấn chấn, tro tàn của kế hoạch B lại cháy lên trong cô.
Không phải chỉ là tìm một ông chồng đẹp trai hơn Tống Gia Mộc thôi sao!
Cô quyết tâm, như ma xui quỷ mà mở lời…
“Chào tổng giám đốc Trần, tôi là phóng viên của “Đệ nhất kinh tế và tài chính”, Từ Thanh Đào.”
Mọi thứ xung quanh như được ấn nút tạm dừng.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của chính mình.
“Xin hỏi… anh còn độc thân không?”
Vừa dứt lời, hội trường im ngắt như tờ.
Trước ánh mắt bàng hoàng của mọi người, dũng khí ít ỏi mà Từ Thanh Đào tích góp được thình lình biến mất, não cũng chết máy luôn.
…
Trời đất. Mình nói thật rồi kìa.
A a a, xấu hổ chết mất!
Không ai ngờ đến nữ phóng viên này sẽ nhắc đến vấn đề to gan nhường này, vào lúc này, ngay cả tiếng chụp ảnh “tách tách” cũng đã ngưng lại.
Khoan đã… lỗ tai Từ Thanh Đào đỏ trông như phẫn nộ.
Cô cảm thấy bản thân mình vẫn có thể giải thích thêm chút nữa! Cứu vớt lại câu trước!
Đang chuẩn bị nói, nhưng không ngờ cô còn chưa kịp mở miệng, thì…
Trần Thời Dữ đã hoàn hồn lại từ sự ngơ ngác kỳ lạ, sau đó anh nhướn mày, đứng trước hơn mười ống kính của đèn flash.
Thong thả ung dung, dài giọng trả lời:
Phong thái ung dung mà tự do phóng khoáng, giọng điệu ngả ngớn kia y hệt nhiều năm trước.
“Ừ. Tôi biết mà.”
“Em vẫn chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa với tôi.”
Từ Thanh Đào: …?