“Đây là tên quan của ngài ấy.” Văn Thời nói, “Người bán tiên mới có tên quan.”
“Vậy tên thật của ông là gì ạ?”
Văn Thời nhìn bức tranh đó, lát sau rũ mắt đốt ba nén nhang, khấn vái ba cái rồi nói: “Ai biết.”
“Tại sao họ lại vái thứ đó vậy mẹ?” Một giọng nói lảnh lót đột ngột chen ngang.
Văn Thời cắm nhang xuống, ngoảnh đầu đã thấy một nam sinh mười bốn, mười lăm tuổi đứng cách đó không xa. Nó đang chỉ tới bức tranh vẽ Tổ sư gia và hỏi người phụ nữ trung niên, “Không phải đã nói là không thể vái hả? Lỡ vái thì sẽ chết không được yên mà ——”
Chưa nói hết, đứa nhóc xui xẻo đã bị người phụ nữ đó bụm kín miệng lại. Cô thở dài một tiếng, khẽ mắng: “Lúc thường mẹ nói con thế nào? Không biết lựa lời!”
Cô trừng mắt đôi mắt tròn như ngọc trai, mấy chữ cuối cùng len lỏi ra từ giữa những kẽ răng, ra vẻ đáng sợ lắm.
Nói xong, cô ngẩng đầu cười xin lỗi, cũng không biết đang nói với Hạ Tiều hay bức tranh: “Ngại quá, bé nhà chưa hiểu chuyện, nó chỉ nói bậy bạ thôi.”
“À, không sao, không sao.” Hạ Tiều vội xua tay.
Không sao cái rắm.
Văn Thời muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ kinh hãi của Hạ Tiều, cảm giác không hài lòng lại trỗi dậy, lười luôn cả việc mở miệng.
Người phụ nữ ấn đầu con xuống, vội vã đi tới trước di ảnh của Thẩm Kiều và lạy một cái, nhạc công ngồi hai bên hát lên: “Thuộc dòng Trương môn Từ thị, Trương Bích Linh.”
“Cái tên này nghe quen tai quá.” Hạ Tiều nói thầm, quay đầu nhìn sơ qua bức danh phả, quả nhiên tìm ra cái tên Trương Bích Linh này, dòng của bà nằm trên Văn Thời tí xíu.
“Văn… gì đó.” Hạ Tiều muốn gọi Văn Thời, nhưng lại không biết phải gọi anh là gì. Gọi bằng anh thì vai vế giữa cậu và Thẩm Kiều sẽ trở nên lộn xộn, còn không gọi anh thì… chẳng lẽ gọi bằng ông???
“Tôi không có tên à?” Văn Thời lạnh lùng nhìn cậu.
“Dạ em không dám gọi.” Hạ Tiều nhìn anh chăm chú với một bộ dáng thành thật, khẽ hỏi về điều mà mình đã suy nghĩ suốt một thời gian dài, “Bức danh phả này là vật sống, có lúc còn thay đổi nữa, họ tên trên đó hay chạy lên trên, nhưng cái dòng nhà chúng ta cứ nằm đúng một chỗ ở bên dưới, đó là do tính theo độ dài của lai lịch sao anh?”
Văn Thời: “…”
Anh liếc Hạ Tiều một cái bằng một ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc, bảo: “Không dựa theo lai lịch, dựa theo người nối dõi còn sống của mỗi dòng thôi.”
Hạ Tiều: “Rồi sao nữa ạ?”
Văn Thời: “Ai lợi hại thì vị trí người đó cao hơn.”
Hạ Tiều: “Vậy bên dưới…”
Nhìn ánh mắt muốn chết tới nơi của Văn Thời, cậu lặng lẽ ngậm miệng và hiểu ra —— bức danh phả này giống như một bảng xếp hạng. Từ khi Thẩm Kiều nhận nuôi cậu, cái dòng này của Văn Thời đã có số phận nằm dưới và chìm sâu xuống suốt nhiều năm qua.
Hèn chi mấy năm nay người lui tới Thẩm gia ngày càng ít đi, kẻ đến phúng viếng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hàng xóm láng giềng ngày càng nhiều. Trong số những người có tên nằm trên bức danh phả, Trương Bích Linh này là người đầu tiên tới đây.
Hạ Tiều lén liếc Văn Thời một cái, thấy hơi áy náy và suy sụp trong lòng.
Cậu không biết trước đây cái tên Văn Thời này được vẽ ở đâu, cũng chẳng biết có khi nào đối phương nhìn thấy vị trí hiện giờ và đang muốn đập chết mình hay không?
Đúng là Văn Thời muốn đập chết thằng nhóc vô dụng này. Nhưng so với điều đó, anh muốn tắm sạch một cái và ăn chút gì hơn.
“Nhà tắm ở đâu?” Anh vỗ lên người Hạ Tiều và nói: “Cho tôi mượn một bộ đồ sạch sẽ.”
“Dạ, em có để đồ trong phòng, để em đi lấy cho anh.”
Văn Thời đi theo sau Hạ Tiều. Khi bước vào hành lang của phòng ngủ, anh đột ngột cảm thấy hơi khó chịu. Lâu lắm rồi anh chưa có cảm giác này, tựa như đang bị thứ gì đó nhìn chòng chọc vậy.
Anh ngoảnh đầu nhìn lại.
Tầm nhìn trong hành lang rất hẹp, chỉ nhìn thấy một phòng ngủ khác đang mở rộng cửa và bóng người nghiêng đầu trong phòng khách hiện lên dưới đất.
“Văn…” Giọng nói của Hạ Tiều vọng đến từ phòng ngủ chính, cậu đấu tranh một lúc rồi nói như đang từ bỏ: “Thôi, em cứ gọi anh là anh Văn vậy. Đắc tội rồi, đắc tội rồi, con không cố ý làm rối vai vế đâu ạ.”
Cậu sợ hãi nhìn lên trời vái mấy cái rồi cầm một bộ đồ sạch sẽ đi sang.
Lúc này, Văn Thời vừa rời mắt khỏi bóng dáng đó. Anh cầm quần áo đi vô nhà vệ sinh, sau đó tựa người lên khung cửa và bắt đầu chờ.
Hạ Tiều định quay về phòng khách, nhưng nhìn bộ dáng này của anh, bước chân của cậu chợt trở nên chần chờ: “Không phải anh… muốn đi tắm hả?”
“Ừ.”
“Vậy anh… nhìn em làm gì?”
“Chờ nước, chờ chậu, chờ khăn.”
“???”
Hạ Tiều mười tám tuổi mắt to trừng mắt nhỏ với Văn Thời, một lát sau đột nhiên nhận ra khoảng cách giữa họ được gọi là năm 1995.
“Chờ chút, để em chỉnh nước giùm anh.” Hạ Tiều hối hả lăn vô nhà tắm và chỉnh nước ấm cho quý ngài này.
Văn Thời vẫn dựa người lên khung cửa, ánh mắt dừng lại trên cục gạch nghiêng ở đằng trước. Chỗ đó vẫn còn mờ ảo, chiếu rọi cảnh tượng trong phòng khách, nhìn không ra bất cứ vấn đề gì. Nhưng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm này lại chưa từng biến mất.
Anh nhìn một lát rồi bỗng dưng khép mí mắt lại.
Người thường luôn thấy tối thui khi nhắm mắt lại, còn anh thì không. Sau khi nhắm mắt lại, anh còn nhìn thấy nhiều thứ hơn so với lúc mở mắt nữa.
“Anh Văn ơi?” Hạ Tiều đột nhiên vỗ lên người anh từ phía sau một cái, “Anh buồn ngủ rồi hả?”
Văn Thời mở mắt ra, quay đầu lại nhìn về phía phòng tắm có vòi sen với cấu tạo khá phức tạp, nước đã chảy được một lúc, hơi nóng mờ mịt đang tỏa ra.
“Đâu có, tôi đi tắm đây, cậu đi được rồi.”
Hạ Tiều kể sơ những thứ được đặt trên giá với anh một lần rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Văn Thời nhìn chằm chằm cái màn hình trắng đang phát sáng đó, nghe nó rung liên tù tì thì hỏi một câu: “Sao vậy?”
“Dạ.” Hạ Tiều vừa nhanh chóng bấm chữ vừa nói, “Không phải em nói đã đăng cho thuê hai căn phòng sao ạ? Mới có khách thuê liên hệ với em để đến xem phòng. Em đang hỏi về tình huống cụ thể của người nọ.”
“…”
Vẻ nghi ngờ lóe lên trong ánh mắt của Văn Thời: “Cầm thứ này là có thể liên hệ à?”
Hạ Tiều ngẩng đầu, nét mặt của cậu còn ngờ vực hơn cả anh: “… Dạ. Không, không được hả anh?”
“Được.” Văn Thời trả lời với dáng vẻ lạnh nhạt, thuận miệng nói một câu, “Trong ấn tượng của tôi, chúng tôi không sử dụng thứ này để liên hệ với người khác.”
Hạ Tiều: “Vậy xài cái gì?”
Văn Thời nghĩ rồi nói: “Máy nhắn tin.”
Hạ Tiều: “…”
Cậu từng thề với Thẩm Kiều rằng khoảng cách thế hệ không là gì cả, cậu sẽ vượt qua nó và giúp anh Văn xem nơi này là nhà. Nhưng giờ bà mẹ nó tự dưng cậu nhận ra con mương này hơi rộng, hông bắt đầu thấy đau rồi đấy.
Cậu nghĩ rồi đưa màn hình tới trước mặt Văn Thời, để ông cụ qua đời năm 95 này trực tiếp xem đáp án luôn.
Lúc đó, người môi giới đúng dịp gửi tới một lời nhắn thoại: Tạ tiên sinh nói tối mai rảnh, ngài thấy bên ngài có tiện không ạ?
▓▒░(°◡°)░▒▓
Chú thích nhẹ:
(*) Khác biệt (tên chương): nguyên văn là 代沟 (đại câu) – khoảng cách thế hệ, nhưng vì cố theo cách đặt tên chương 2 chữ nên là…
(*) Trần Bất Đáo (尘不到): Trần (尘) có nghĩa là bụi, cũng có thể hiểu là hồng trần. Bất Đáo (不到) có nghĩa là không đến, hoặc không vào. Họ tên gộp lại sẽ thành không bước vào hồng trần, còn tại sao lại có cái tên như vậy thì đọc tiếp sẽ rõ nhe~!
HẾT CHƯƠNG 2 („• ֊ •„)
