Du Y quan sát xung quanh nhưng chả nhìn thấy gì cả.
Nơi này quá tối. Không gian tĩnh lặng. Ngoại trừ tiếng hít thở của mình cô không nghe thấy âm thanh nào hết.
Cô bị bắt cóc rồi….
Đáy mắt Du Y hiện lên một tia phẫn hận.
Tịch Dương…Tịch Dương….
Cô làm bạn thanh mai bên hắn mười mấy năm lại còn không bằng sự xuất hiện của nữ nhân kia.
Hắn hãm hại Du gia, giờ còn muốn sai người bắt cóc cô ư?
Sao hắn tuyệt tình đến vậy chứ???
” Ả ta tỉnh lại chưa?”
“Mày vào coi đi.”
” Con ả này ngon như vậy. Hay là chúng ta chơi luôn.”
Có tiếng người bên ngoài….
Tiếng cửa mở ra, ánh đèn chiếu thẳng vào khiến Du Y khẽ nheo mắt lại.
Cơ thể run lên. Cô thấy đứng ở kia là ba người đàn ông.
Nỗi sợ trong lòng lại dâng lên.
Một tên đàn ông cười đầy dâm dật, gã đưa móng heo lên vuốt nhẹ đùi Du Y: “Trời! Bọn mày xem làn da non mịn này. Sờ vào sướng chết.”
“Ôi! Cô em tỉnh dậy rồi à? Để bọn anh làm em sướng nha.” Một gã khác cười đầy thô bỉ, bàn tay lại vuốt nhẹ ngực cô.
Du Y điên cuồng giãy dụa, gã ta vung tay tát mạnh lên mặt cô. Trên gương mặt xinh đẹp lập tức sưng lên.
Cả ba người đàn ông xúm lại sờ soạng đủ các kiểu. Quần áo bị xé rách lả tả rớt xuống.
Du Y tuyệt vọng rồi….
Cha mẹ ơi! Cứu con với….
Tịnh Hề ngước lên nhìn khu công trình trước mắt. Cảm thấy hơi ớn lạnh.
Tối om thế ta tìm người kiểu gì?
Lấy một chiếc đèn pin bật lên, Tịnh Hề ôm kiếm đi vào.
Du Y giờ bị nhốt ở tầng ba khu này. Tịnh Hề tìm cầu thang rồi mò lên tầng ba.
Quả nhiên khi đi đến tầng ba cô đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.
” Cô em à! Đừng kháng cự nữa! Hưởng thụ cùng bọn anh phải hơn không?”
Tịnh Hề:”….” Ta đến muộn rồi đúng không?
[ Kí chủ! Giờ ngài xông vào vẫn kịp nha.] Chuột nhỏ hiện thân, nó cầm một túi bắp rang bơ nhét vào mồm.Đến giờ xem kí chủ diễn phim hành động rồi!!
Tịnh Hề tắt đèn, nhẹ chân đi đến cửa, trực tiếp cầm kiếm chém đôi cánh cửa.
Chuột nhỏ:[???] Quào! Thanh kiếm của kí chủ nhà nó cũng thật trâu bò!!
Đám đàn ông bên trong đang chuẩn bị tinh thần đi bay, ai ngờ được lại có người xông vào.
Bọn chúng túm quần lên mặc lại, vừa mặc vừa chửi:” Mẹ kiếp! Là đứa nào đấy hả?”
Tịnh Hề đứng ngoài cửa:”….”
Cmn! Đau mắt bổn bảo bảo!
Chỉ thấy một bóng đen đứng yên tại đó. Một gã gầy gò định cầm đèn pin bật lên chiếu sáng. Cơ mà…
“Aaaaa!!!!” Tay gã chưa kịp lấy đèn pin ở dưới đất thì đã bị một vật sắc nhọn cắm vào.
Đau quá!!!
Tịnh Hề nhìn xuống, lấy kiếm khí di di thêm mấy cái.
Cho ngươi đau chết!!
Hai tên còn lại nghe thấy tiếng gào, sống lưng có chút lạnh.
“Để tao bật đèn lên cho bọn bây dễ hành sự nha.” Tiếng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên, cả căn phòng được chiếu sáng ngay sau đó.
Năm phút sau.
Tịnh Hề vượt qua “xác chết” của bọn chúng, cởi áo khoác ngoài ra che lên cơ thể Du Y.
Một gã béo quỳ trên mặt đất, hai mắt sợ hãi nhìn vào thanh kiếm đen cắm trên mặt đất rồi lại nhìn đồng bọn có một lỗ thủng máu trên tay.
Đứa con gái này là người à?
Sao hung tàn vậy chứ?
Tịnh Hề tìm dây thừng, chật vật trói từng đứa lại. Sau đó cô thu dọn hiện trường và cõng Du Y rời đi.
Mệt chết ta rồi!
Chuột nhỏ hưng phấn vỗ hai chi trước: [ Kí chủ đi mau thôi. Ta gọi cảnh sát hộ ngài rồi.]
Tịnh Hề:”….” Ta cảm thấy ngươi mẹ nó thật tri kỷ.
[ Tất nhiên rồi kí chủ. Người ta là áo bông nhỏ của ngài mà.]