Bốp! Bốp!
Miêu Nghị vỗ mông Hoàng Phủ Quân Nhu, trêu chọc:
– Chẳng phải lúc trước trách ta không gặp nàng sao? Hay là ở lại cùng ta mấy ngày?
Hoàng Phủ Quân Nhu đẩy Miêu Nghị ra, lười biếng ngồi dậy, nằm trên lưng hắn, ôm cổ hắn:
– Mơ đi, bỗng nhiên biến mất mấy ngày làm mẫu thân của ta nghi ngờ thì sao được?
Hoàng Phủ Quân Nhu thổi hơi vào lỗ tai Miêu Nghị, nói:
– Buổi tối đến chỗ của ta…
Miêu Nghị cười nói:
– Dâm phụ mớm không no, ta cũng bận việc.
– Nói ai đó? Ngươi mới dâm!
Hoàng Phủ Quân Nhu cãi lại, nhưng nhớ đến lúc trước điên cuồng làm gò má nàng ửng đỏ, cắn nhẹ vành tai hắn:
– Từ ma ma của Thiên Hương lâu nhờ ta làm mai.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
– Mai cái gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu cười tinh nghịch:
– Người ta thích ngươi.
Nhớ tới Từ ma ma tô tron sét phấn làm Miêu Nghị nổi da gà:
– Nàng đùa sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu ngạc nhiên sau đó cười phá lên, cười đến hai cục thịt trắng trước ngực không ngừng rung rung, nàng cười nín thở nằm trên vai hắn.
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
– Là Tuyết Linh Lung, Từ ma ma kêu ta làm mai tác hợp ngươi và Tuyết Linh Lung, hy vọng có thể gả Tuyết Linh Lung cho ngươi, làm chính thất cưới hỏi đàng hoàng. Ý của ngươi sao? Chắc không ghét bỏ xuất thân của người ta đi?
Miêu Nghị thở phào, suýt bị nữ nhân này hù sợ. Nói Miêu Nghị không động lòng với Tuyết Linh Lung là giả, tài nghệ, nhan sắc của nàng bày ra đó, nam nhân bình thường đều sẽ rung động. Nhưng tình huống của Miêu Nghị không thể cưới hỏi Tuyết Linh Lung đàng hoàng, thu phòng làm thiếp thì có thể suy xét lại. Bên Vân Tri Thu hơi khó qua, huống chi lúc trước Miêu Nghị từng ngăn cản Từ Đường Nhiên, bây giờ hắn xuống tay thì tướng ăn khó coi, Từ Đường Nhiên…
Miêu Nghị ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
– Không hứng thú.
Hoàng Phủ Quân Nhu chọt sau gáy hắn:
– Có hứng thú cũng không được, dù ngươi đồng ý thì ta cũng sẽ làm hỏng chuyện, đừng mơ trái ôm phải ấp. Ngươi mặc kệ việc này đi, để ta giải quyết.
Hoàng Phủ Quân Nhu ôm cổ Miêu Nghị:
– Nói việc chính đi, ngươi không thích hợp ở lại Thiên Nhai nữa, hãy tìm cách đổi chỗ đi.
Miêu Nghị quay đầu nhìn ra sau:
– Như thế nào? Bên thương hội có tính toán gì sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
– Trước mắt chưa có ý gì nhưng ngươi có nghĩ đến không? Thế lực quyền quý các nơi hỗn tạp trong Thiên Nhai, không phải ai cũng rộng rãi không so đo với ngươi. Ngươi có thể thỏa hiệp nhưng chưa chắc người ta dễ dàng bỏ qua cho. Ngươi giết quá nhiều tử đệ quyền quý trong đất Luyện Ngục, có lẽ ở mặt ngoài bình yên nhưng trong bóng tối có lẽ đã có người tìm cơ hội đối phó ngươi.
Miêu Nghị mắt lóe tia sáng sắc bén, hắn cười khẽ kéo cánh tay ôm cổ mình.
Hoàng Phủ Quân Nhu kinh kêu:
– A!
Hoàng Phủ Quân Nhu ngã vào ngực Miêu Nghị, nàng trợn tròn mắt nằm trên đùi hắn.
Miêu Nghị khều cằm nàng:
– Rời khỏi Thiên Nhai thì ta đi đâu được?
Mắt Hoàng Phủ Quân Nhu lóe tia hờn dỗi, thật ra nàng rất thích kiểu tán tỉnh này.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhéo tai hắn:
– Đã nghĩ sẵn đường lui cho ngươi rồi, gả cho ta! Rời khỏi Thiên Nhai gả vào Hoàng Phủ gia tộc của ta, cả triều quyền quý không một ai dám xuống tay với ngươi nữa, sau này chúng ta cũng không cần vụng trộm.
Miêu Nghị ôm mỹ nhân trong ngực cười phá lên như đang nghe trò cười lớn nhất thế giới:
– Ha ha ha!
Hoàng Phủ Quân Nhu ngây ngốc nhìn Miêu Nghị, thấy hắn cười sang sảng. Biến cố đột ngột, Miêu Nghị vung tay ném Hoàng Phủ Quân Nhu sang bên như ném đồ vật, hắn xuống giường mặc đồ vào.
Hoàng Phủ Quân Nhu trơn bóng xoay người, quê quá hóa giận chộp cái gối ném đi. Ai mà ngờ Hoàng Phủ chưởng quầy bình thường cao quý đoan trang giờ lại có bộ dạng đáng xấu hổ không chịu nổi.