Bạch Minh Châu không thể chịu được sự yên tĩnh nhàm chán này, cảm thấy như vậy giống như là đã xuất gia, cuộc sống không còn thú vui gì nữa.
Khi không có việc gì làm cô ta sẽ ăn vặt và cày phim truyền hình, ngắm các em trai trẻ trung và những anh trai đầy cơ bắp.
Rảnh rồi quá thì ôm tạp chí thời †rang xem những xu hướng thời trang mới trong mùa này.
Châu Vũ mỗi ngày đều ở trong bếp, học một số kỹ năng dinh dưỡng mới từ đầu bếp, cuộc sống mỗi ngày của cô ta trôi qua khá sảng khoái.
Nhiều ngày trôi qua, cô không đọc †in tức, không đi gặp khách hàng, thậm chí còn ít liên lạc với Cố Thành Trung.
Hai người gọi điện cho nhau mỗi buổi tối, nhưng cô đều không biết nói gì, mỗi lần nói chỉ nói được vài câu là lại chìm vào im lặng.
Cuối cùng, khi sự yên tĩnh đã ở thế thắng, cô cảm thấy mệt mỏi, lựa chọn cúp điện thoại.
Tình cảm của họ luôn rất bền chặt, nhưng không hiểu sao khoảng thời gian này dường như đã có một vết rạn nứt rất lớn.
Trong lòng cô có chút hoang mang, nếu là lúc trước, Cố Thành Trung đã tới dỗ dành cô rồi.
Nhưng bây giờ, anh dần dần bắt đầu không còn chuyện gì để nói.
Mỗi lần nghe điện thoại của anh, trong lòng cô đều tràn đầy hy vọng, nhưng đáp lại, cô chỉ nghe thấy giọng nói của đều đều của anh.
Không thăng không trầm, hơn nữa còn thoáng chút buồn man mác.
Dần dần cô cũng quen với sự trâm mặc giữa hai người.
Những tưởng cuộc sống cứ bình thản trôi như nước, không ngờ bạn bè lại đến thăm.
Không phải là bạn của nhà họ Lý, mà là bạn của chính cô.
Khi Quý Thiên Kim tìm cô, nói cô xuống nhà gặp khách, cô hơi ngạc nhiên.
Nếu là Cố Thành Trung, anh nhất định sẽ không tỏ ra bí mật như vậy.
Cô đi xuống nhà, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.