Mà giờ phút này, trên tay của Tiêu Vũ Dương lại xuất hiện một cái nhẫn không gian, hắn mỉm cười, ném nhẫn không gian vào bên trong cánh cửa ánh sáng, rồi trở tay rung lên một cái.
Trong nháy mắt, nhẫn không gian liền vỡ nát, mà từ bên trong chiếc nhẫn chợt xuất hiện hơn mấy trăm ngàn ánh hào quang màu sắc bất đồng, rồi như một mũi tên phóng nhanh về phía Ngũ Sắc Bảo Tháp.
– Đây là…
– Là bảo vật của những đại thế lực kia lấy ra, ta thấy được một món bí bảo!
– Oa, kia không phải là Đạo Nguyên Quả sao? Nếu có thể chiếm được quả này, ta cũng có thể tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh. . truyện teen hay
– Đạo Nguyên Quả chỉ có ba quả, những bằng hữu tập trung ở chỗ này lại có mấy vạn, chỉ bằng ngươi cũng có thể đoạt được Đạo Nguyên Quả sao?
– Nếu ta không lấy được, ngươi cũng đừng nghĩ tới!
Sau khi biết những tia sáng kia là bảo vật mà những thế lực đứng đầu lấy ra để ổn định bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, mọi người đều hết sức phấn khởi, nhất là Đạo Nguyên Quả kia, đã khiến cho thần kinh và nhiệt huyết của những võ giả Hư Vương Cảnh bị kích thích đến mức tối đa.
Tuy kích động, nhưng lại không có một ai dám tự tiện hành động, dù sao Tiêu Vũ Dương vẫn đang ở bên kia nhìn chằm chằm đó.
Tiêu Vũ Dương mỉm cười nói: – Chư vị, có thể vào rồi.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, các võ giả chờ đã lâu đâu còn có thể kiềm chế được nữa chứ? Vội vàng thi triển thân pháp và bí thuật phóng về phía cửa ánh sáng, chỉ sợ chậm hơn người khác một bước.
Trong lúc nhất thời, quảng trường phía trước phủ thành chủ liền trở nên ầm ĩ, hỗn loạn vô cùng.
Còn chưa bắt đầu đi vào đã có võ giả vì tranh đoạt thứ tự trước sau mà vung tay chiến đấu.
Đối với chuyện này, Tiêu Vũ Dương cũng không quản, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn chòng chọc vào một nữ tử ở trong đám người, thấy nữ tử kia nhìn lại phía mình, hắn khẽ gật gật đầu, rồi ngầm bấm tay bắn ra một cỗ lực lượng nhu hòa đánh vào trên người cô gái kia.
Ba người Dương Khai cũng ở trong đám đông hỗn loạn, bị dòng người chen lấn xô đẩy, khổ không thể tả.
Tuy nhiên những võ giả không cẩn thận va chạm vào Mạc Tiểu Thất đều gặp xui xẻo, tựa như bị kim châm vậy, hết sức đau đớn, vội vàng né tránh.
Đúng lúc này Dương Khai liền nháy mắt ra hiệu cho Mạc Tiểu Thất, Mạc Tiểu Thất hiểu ý, lao thẳng về phía trước mở đường.
Sau một phen trắc trở, cuối cùng cũng xông tới bên cạnh cánh cửa ánh sáng rồi vọt vào trong đó.
Cảm giác truyền tống khoảng cách xa quen thuộc lại lần nữa ập đến, Dương Khai ổn định thần thức, yên lặng bất động. Không lâu sau, chỉ thấy hoa mắt một cái, liền đi vào bên trong một không gian vô cùng đặc thù.
Trước tiên hắn đã nhận ra linh khí thiên địa ở chỗ này cũng không nồng đậm, ngược lại còn khá loãng.
Nhưng ở giữa thiên địa này, lại có một loại lực lượng khiến cho các võ giả chen lấn đổ xô đi vào, lực lượng pháp tắc!
Tuy lực lượng pháp tắc trong này khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ, không hoàn chỉnh giống như ngoại giới, mà là ở trạng thái phá vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nhưng chính loại trạng thái này lại khiến người ta dễ dàng tìm hiểu hơn.
Chẳng trách Ngũ Sắc Bảo Tháp lại có thể trở thành nơi rèn luyện bắt buộc của đệ tử Tinh Thần Cung. Ở trong loại hoàn cảnh đặc thù này, các võ giả Tinh Thần Cung có thể dễ dàng chạm tới ngưỡng cửa pháp tắc hơn các võ giả bên ngoài rất nhiều. Tuy rằng lực lượng pháp tắc bị tàn phá cũng có khuyết điểm, làm cho không ai có thể hiểu rõ huyền bí chân chính, nhưng dùng cho người mới nhập môn thì lại là thích hợp nhất.
Cảnh giới của võ giả sau Hư Vương Cảnh chính là Đạo Nguyên Cảnh, mà muốn tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh, nhất định phải cảm ngộ được pháp tắc thiên địa.
Tinh Thần Cung có bảo vật Ngũ Sắc Bảo Tháp này, nên khi tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh ít nhất cũng dễ dàng hơn những người khác khoảng ba phần.
Đây là một tỷ lệ vô cùng kinh khủng.
Dương Khai vừa mới suy nghĩ xong, chợt nghe được một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết thê lương từ cách đó không xa truyền đến.
Hắn thầm giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Bất ngờ phát hiện cách hắn không xa, có một võ giả đã tới nơi này từ trước bị một con yêu thú cá sấu cắn bể cổ họng, máu tươi phun ra như suối đang cố gắng lao ra ngoài, hai tay võ giả kia bịt kín cổ họng, nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn máu chảy ra.
Hơn nữa, con yêu thú cá sấu thì đang cắn bắp đùi, cánh tay của hắn, điên cuồng kéo hắn xuống phía dưới bụi cỏ.
Ào ào…
Chỉ trong chớp mắt, tên võ giả này đã không thấy bóng dáng, tại chỗ chỉ còn lại sóng nước đục của bùn lầy đang dần lắng xuống.
Trong này rõ ràng là một đầm lầy!
Mà võ giả gặp bất hạnh kia, hiển nhiên đã tới nơi này trước hắn, chỉ có điều sau khi hắn bị truyền tống tới chỗ này liền cảm thấy mê muội trong chốc lát, không thể kịp phản ứng nên đã gặp nạn.
Tình huống vừa rồi cho dù Dương Khai muốn ra tay cũng không còn kịp.
Những hung thú ẩn nấp dưới đầm lầy này động tác quá nhanh.
– Ào… Một tiếng vang nhỏ truyền đến, Dương Khai liền thấy một con yêu thú cá sấu giống hệt như con vừa đánh chết võ giả lúc nãy chợt vọt ra từ phía dưới đầm lầy, cặp mắt thú đỏ lừ, dáng vẻ hết sức dữ tợn đáng sợ. Nó mở cái miệng to như chậu máu ra cắn thẳng tới cổ Dương Khai.
Đã có vết xe đổ của võ giả trước đó, Dương Khai nào dám sơ suất chứ? Thân hình hắn nhoáng lên một cái, đồng thời đánh mạnh ra một quyền, trên nắm tay phát ra hào quang năm màu rực rỡ, đấm thẳng lên đầu con cá sấu kia.
Keng…
Một tiếng vang tựa như hai khổi kim loại đập vào nhau vang lên, ánh lửa văng khắp nơi. Con cá sấu kia bị đập một cái ngửa ra sau, lộn một vòng rồi rơi xuống vũng bùn trước mặt.
Tuy nhiên nó vẫn chưa lập tức chết đi mà vẫy đuôi một cái, liền chui xuống phía dưới vũng bùn.
Cho đến lúc này, Dương Khai mới có thời gian phóng ra thần niệm.
Ngay sau đó, sắc mặt của hắn không khỏi sa sầm xuống.
Hắn cảm nhận được, lấy hắn làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều có vô số dao động sinh mạng tỏa ra khí tức hung ác, chúng đang ẩn nấp bên dưới những bụi cỏ và đầm lầy, lặng yên không một tiếng động tiến gần về phía hắn.
Những thứ này, hiển nhiên cũng cùng loại với yêu thú cá xấu vừa rồi, thực lực thật ra cũng không coi là mạnh mẽ, ước chừng chỉ có trình độ yêu thú bậc chín đỉnh phong, tương đương với Phản Hư tam tầng cảnh.
Yêu thú như vậy thật đúng là Dương Khai không để trong mắt.
Nhưng… số lượng bọn chúng quả thực là quá nhiều, Dương Khai cũng không muốn dây dưa với bọn chúng.