Sắc mặt Long Tấn vẫn bình thản, giương mắt nhìn Long Thiên Vũ: “Cậu là người của Hoàng tộc họ Long, chắc hản phải rõ chống đối mệnh lệnh của Long Hoàng là tội gì!”
Long Thiên Vũ nói: “Đến cả chết cháu còn không sợ, ông nghĩ cháu sẽ sợ bị Long Hoàng trừng phạt sao?”
“Ông nội muốn ra tay với người bên cạnh cậu Thanh chẳng qua là gì vì cậu Thanh giết sáu cao thủ Thần Cảnh của gia tộc mà thôi”.
“Nhưng tại sao cậu ấy lại làm vậy? Chẳng phải là vì Long Khoa liên thủ với Hoàng tộc họ Diệp phái người ám sát cậu ấy sao?”
“Bọn họ bị giết cũng là đáng đời! Bây giờ ông nội thẹn quá hóa giận, phái ông đi giết người bên cạnh cậu Thanh cũng không phải việc làm lý trí”.
“Nếu ông dám làm vậy, toàn bộ Hoàng tộc họ Long đều sẽ phải hứng chịu lửa giận của cậu Thanh”
“Xin ông hãy nghĩ lại Long Thiên Vũ đau khổ rống lên.
“GũU,.
Ánh mắt Long Tấn lóe sáng, không chút do dự tung chưởng về phía hẳn ta.
Lão ta là cao thủ mạnh nhất Hoàng tộc họ Long chỉ thua mỗi Long Hoàng, Long Thiên Vũ vốn không thể chống đỡ, bị đánh bay ra ngoài.
Lần này rơi xuống đất, hắn ta không còn sức bò dậy nữa.
Vẻ mặt Vũ Văn Cao Dương trở nên tuyệt vọng.
Ông ta biết không còn ai có thể cản được Long Tấn nữa.
“Hoàng tộc họ Long nhất định sẽ phải trả giá đắt!”
Ông ta giận dữ gầm lên, lập tức huy động toàn bộ sức lực trong người: “Giết!”
Ông ta xông về phía Long Tấn. Dù chỉ có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ, ông ta vẫn không màng tính mạng lao tới, có chết cũng phải chiến đấu vì gia tộc Vũ Văn.
Nhìn thấy Vũ Văn Cao Dương lao về phía mình, Long Tấn vẫn bình tĩnh. Lão ta bỗng nhếch miệng cười khổ như cảm nhận được gì đó, thầm lẩm bẩm: “Rốt cuộc cậu cũng tới!”
“Giết giết giết!”
Vũ Văn Cao Dương tức giận gào thét xông đến trước mặt Long Tấn, đồng thời ngưng tụ toàn bộ sưc mạnh vào nắm đấm tay phải vung tới.