Nhờ có đóa hoa sen mà Trương Thác có thể từ bỏ một vài thủ đoạn phòng ngự, đổi sang tấn công. Anh cũng dần dần cải biến cục diện bị động hiện tại, ánh sáng màu tím lóe lên, một cao thủ Ngưng Khí Cảnh trung kỳ không kịp né tránh, thân thể còn đứng trên cao, đầu lâu đã bay xuống sườn núi.
Trương Thác đột nhiên cảm thấy áp lực mà mình gánh chịu đã giảm bớt rất nhiều. Anh không cần cảm giác đó, thứ anh muốn là áp lực thật lớn. Bây giờ còn chưa đủ!
“Các người chỉ có thủ đoạn này thôi sao?” giọng Trương Thác khàn khàn, khóe môi chảy máu: “Không thể không nói thực lực của các người thật sự rất rác rưởi. Chỉ bằng lũ rệp các người mà cũng đòi tới tìm tôi hả?”
“Họ Trương, mày đã nỏ mạnh hết đà, đừng có cuồng vọng nữa!” Cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ lên tiếng. Bây giờ ai cũng đã nhận ra Trương Thác không phải là Phú Thần Cảnh.
Chỉ cần là Ngưng Khí Cảnh, bên mình đông người thế này, còn không xử được cậu ta hay sao?
Trương Thác phun ra một ngụm máu đen: “Nỏ mạnh hết đà? Trạng thái của tôi cũng đủ để chém chết các người”
Trương Thác lại vung kiếm lên, thêm một người nữa đầu lìa khỏi cổ.
“Phế bỏ cậu ta! Đừng nương tay!” Cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ hét lên, đánh ra một chưởng, vách núi vỡ tan. Những cao thủ còn lại cũng đều tung ra con bài chưa lật. Không ai muốn trở thành người kế tiếp đầu lìa khỏi cổ. Mặc dù trong lòng họ đều cho rằng hôm nay Trương Thác chết chắc rồi, nhưng không muốn mất mạng trước khi Trương Thác bại trận.
Ánh trăng dần dần dâng lên mặt biển. Trong sương mù dày đặc, đảo Bồng Lai đứng lặng trên mặt biển, sóng nước liên tục võ lên bờ. Trên đảo, tiếng kêu chém giết không ngừng vang vọng. Mãi tới khi ánh trăng lộ ra một nửa trên mặt biển, tiếng hò hét trên đảo mới dừng lại, bầu không khí yên tĩnh có vẻ rất kỳ lạ.
Gió biển thổi qua, mùi máu tươi lởn vởn trên hòn đảo.
Vách núi mà Trương Thác đang đứng đã bị thiếu mất hơn một nửa do trận chiến đấu vừa rồi.
Thực lực đạt tới Ngưng Khí Cảnh, mỗi một chiêu đều có uy lực đáng sợ. Nói không khoa trương, chỉ cần một cao thủ Ngưng Khí Cảnh muốn thì có thể phá hủy một tòa nhà, mặc dù quá trình rất lâu, nhưng người thường sẽ không bao giờ làm được điều này.
Trương Thác nằm trên vách đá được gọt phẳng lì, há mồm thở hổn hển. Trên người Trương Thác dính đầy vết máu.