“Ông muốn làm gì?”
Vũ Văn Cao Dương bỗng thấy hoảng sợ.
Vũ Văn Cao Dương rất cảnh giác, cảm thấy Long Tấn như một ngọn núi lớn đè ép khiến ông †a sắp ngạt thở.
Những người còn lại trong gia tộc Vũ Văn cũng hoảng sợ.
“Ông tới gia tộc Vũ Văn có chuyện gì?”
Vũ Văn Cao Dương hỏi lại lân nữa, giọng nói tràn đầy lo lắng.
“Giết cậu!”
Dứt lời, một luồng sát khí khủng bố tràn ra từ trên người Long Tấn.
Tất cả đều sợ ngây người.
Cao thủ của Hoàng tộc họ Long chạy tới Yến Đô để giết Vũ Văn Cao Dương.
Vũ Văn Cao Dương cắn răng hỏi: “Ông không Sợ con trai tôi tìm Hoàng tộc họ Long báo thù sao?”
Long Tấn nhíu mày. Giết toàn bộ người bên cạnh Dương Thanh không phải ý muốn của lão ta, nhưng lão ta là người của Hoàng tộc họ Long, chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của Long Hoàng.
“Để lại di ngôn đi, tôi tiễn cậu lên đường!”
Long Tấn lạnh nhạt nói.
Vũ Văn Cao Dương đỏ bừng mắt nhìn chăm chăm Long Tấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đã cho tôi để lại di ngôn thì đừng có hối hận!”
“Tôi hi vọng sau khi tôi chết, con trai tôi Dương Thanh có thể đánh vào Hoàng tộc họ Long, báo thù rửa hận cho tôi!”
Ông ta gần giọng rống lên.
Long Tấn cau mày. Lão ta vẫn biết Dương Thanh rất mạnh.
Lời nói của Vũ Văn Cao Dương càng khiến lão †a cảm thấy nguy hiểm.
Nếu lão ta thật sự giết sạch người bên cạnh Dương Thanh, e là anh sẽ tiêu diệt cả Hoàng tộc họ Long.