Phó Viêm lắc đầu.
Từ Chử gia trở về, nhớ tới Nhiếp Vân trực tiếp phóng tới Khánh Dương tông, hắn liền hoảng sợ.
Tuy cùng Nhiếp Vân này tiếp xúc thời gian không dài, nhưng đối phương hào khí ngất trời, nhịn không được sinh ra tâm kết giao, lại nói đối phương đã cứu tánh mạng của hắn, nhìn đối phương chết ở Khánh Dương tông, Phó Viêm vô luận như thế nào cũng làm không được!
Cho nên, trở lại Tà Nguyệt Các, hắn hi vọng những người này có thể ngụy trang thành thí luyện giả, gây áp lực cho Khánh Dương tông, thừa cơ cứu hắn ra, ai ngờ những người này căn bản không muốn, mặc dù hứa hẹn cũng không được.
Khánh Dương tông trong nội tâm những người này như núi cao, mặc dù biết rõ ngọn núi này sẽ sụp đổ, cũng không dám có chút hành vi và cử chỉ vượt qua.
– Yên tâm đi, ta cảm thấy Nhiếp Vân huynh đệ khẳng định không có việc gì, hắn dám đơn thương độc mã phóng tới Khánh Dương tông, nhất định có nắm chắc, không có khả năng chịu chết!
Biết rõ hắn lo lắng, Cao Tuyền an ủi.
– Ngươi là không biết Khánh Dương tông đáng sợ, Khánh Dương lão tổ Tạ Chân ở bên ngoài là Thiếp Giáp Vệ, lĩnh ngộ 1000 Đại Đạo, trên thực tế ta nghe nói đã lĩnh ngộ 1200 Đại Đạo rồi, hơn nữa còn có một kiện Hỗn Độn thần binh thượng phẩm đỉnh phong, chiến đấu chính thức sức, có thể so với cường giả 1300 Đại Đạo, chính bởi vì như thế, từ khi ta thành tựu Tà Nguyệt tướng sĩ, chưa bao giờ ra Tà Nguyệt Các, sợ sự tình xuất hiện…
Nói đến đây, Phó Viêm không ngừng lắc đầu.
Sự tình Khánh Dương lão tổ, hắn sớm có nghe thấy, một mực cẩn thận từng li từng tí, kết quả không nghĩ tới vẫn trúng kế của Chử gia.
– Cường giả có thể so với 1300 Đại Đạo… Khó trách những năm này dám không kiêng nể gì đối phó Tà Nguyệt tướng sĩ như thế, loại thực lực này thật đáng sợ…
Tuy Cao Tuyền bị ép hạ Hỗn Độn thệ ngôn thuần phục Khánh Dương tông, nhưng chưa từng thấy qua vị lão tổ này, cũng không biết hắn có được thực lực như thế, nghe được loại thực lực này, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Cường giả 1300 Đại Đạo, đừng nói Đại Mạc thành, cho dù ở thành thị cao cấp hơn cũng là hàng đầu, loại người này, từng cái đều là chư hầu một phương, nhảy vào tông môn của loại người này, vốn hắn đối với Nhiếp Vân còn có chút kỳ vọng, nghe như thế, trực tiếp biến thành tuyệt vọng.
Cho dù thực lực ngươi rất mạnh, có thể đối kháng cường giả 1300 Đại Đạo, nhưng đối phương là một tông môn, không phải một người, một tiểu thế lực, chỉ tiêu hao cũng có thể hao tổn chết ngươi.
– Được rồi, không trông cậy vào bọn hắn nữa, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, cho dù hôm nay Phó Viêm ta chết, cũng phải cứu Nhiếp Vân huynh đệ ra!
Đột nhiên, ánh mắt Phó Viêm kiên định.
Những người này đã không đáng tin cậy, liền dựa vào mình.
– Ha ha, ngươi muốn đi cứu ai?
Ngay thời điểm Phó Viêm quyết định muốn đi cứu người, một tiếng cười nhàn nhạt vang lên.
Nghe được thanh âm này, đồng tử của Phó Viêm co rụt lại, vội vàng quay đầu, một dáng tươi cười hòa ái xuất hiện ở trước mặt.
– Nhiếp Vân… Ngươi không có đi Khánh Dương tông?
Thấy ba người xuất hiện ở trước mặt, Phó Viêm hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy lên.
– Không đi? Đã quay trở lại rồi!
Nhiếp Vân đi tới.
– Đi?
Phó Viêm sững sờ:
– Khánh Dương tông làm sao có thể thả ngươi trở về?
Ở trong mắt hắn xem ra, Nhiếp Vân có thể nhanh như vậy trở về, khẳng định chỉ có một nguyên nhân, không có đi Khánh Dương tông, thực muốn đi vào trong đó, lấy thái độ của đối phương, làm sao có thể nhanh như vậy đi ra.
– Thả? Vì sao phải thả?
Nhiếp Vân có chút nghe không hiểu, lập tức hiểu được, cười ha ha:
– Yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, đã không có Khánh Dương tông rồi, đây là đầu của Khánh Dương lão tổ Tạ Chân, cùng Khánh Dương tông chưởng giáo ấn, ngươi nhìn xem, có thể bàn giao nhiệm vụ, để cho ta thuận lợi vượt qua kiểm tra, trở thành Thiết Giáp vệ hay không!
Bàn tay vung lên, một cái đầu người cùng một chưởng giáo ấn rơi trên mặt đất.
– Đầu người… Chưởng giáo ấn…