“Cô không dám công khai dằn mặt nên đang cố nói vài chuyện khiến tôi ghê tởm sao? Công phu của Dung Lạc tốt hay không thì tôi không biết, nhưng với bộ mặt cá chết này của cô. Hẳn là khi chạm vào cô, Dung Lạc cũng sẽ rất muốn ói. Hiện tại bổn tiểu thư trên danh nghĩa vẫn là ‘hôn thê’, là chính thất đấy, một ‘tình nhân’ ấm giường như cô lại đến đây muốn chọc bổn tiểu thư ghê tởm để làm gì? Cho dù Dung Lạc kỹ thuật tốt đến cỡ nào, mạnh ra làm sao cũng chẳng liên quan gì đến cô. Nếu nhớ quá thì cứ âm thầm mà hồi tưởng là được rồi, thể hiện lộ liễu như vậy, chỉ e cái mạng nhỏ này của cô không giữ được lâu nữa đâu. Cô biết mà, nếu tôi muốn cô chết, chỉ đơn giản là một cái búng tay thôi.”
Hạ Nhi đổi sang biểu cảm phong tình vạn chủng, khóe môi cô khẽ rướn lên, cười như không cười:
“Tôi tò mò lắm, một phụ nữ IQ thấp như cô, tại sao lại có thể sống được tới tận giờ nhỉ? Thật là phí phạm không khí mà.”
Bối Vy hận đến nghiến răng kèn kẹt, cô ta còn chưa kịp mở miệng phản bác, phía sau liền có tiếng bước chân dồn dập.
“Hạ Nhi!”
Giọng nói trong trẻo lành lạnh ẩn chứa ý cười vang lên.
Hạ Nhi nhíu mày, quay đầu nhìn nữ nhân tuyệt sắc đang đi tới, Dung Lạc không nói hai lời bước nhanh tới nắm lấy tay cô, ngữ khí trầm ấm như ánh nắng mặt trời:
“Sao lại đứng dưới này, tôi đợi em đến sốt cả ruột phải xuống đây đấy.”
Hạ Nhi hạ tầm mắt nhìn tay mình đang bị Dung Lạc nắm trọn, cố nhịn cảm xúc muốn hất tay Dung Lạc ra, cười lạnh nói:
“Đáng lẽ đã lên từ lâu, chỉ là nửa đường gặp Bối Vy tiểu thư, tôi với cô ấy ‘hàn huyên tâm sự’ một chút.”
Dung Lạc nghe thấy, vẫn không hề cho Bối Vy một ánh mắt, nhìn Hạ Nhi cười dịu dàng:
“Vậy bây giờ tôi đưa em lên nhé.”
Hạ Nhi trầm mặc không đáp, đôi mắt hổ phách liếc nhìn Bối Vy.
Ánh mắt Bối Vy dừng lại trên người Dung Lạc thì giống như bị keo dính chặt, không rút đi được nữa.
Tình yêu trong trái tim từ từ dâng lên rõ ràng, cũng lại vì thấy Dung Lạc đang nắm tay Hạ Nhi mà tình yêu ấy dường như còn có cả nỗi đau và oán hận bên trong.
Dung Lạc thấy Hạ Nhi không trả lời, vòng tay qua kéo lấy cô vào lòng, lúc này mới nhìn sang Bối Vy, biểu cảm trong đôi mắt xanh biếc kia rất nhạt nhòa.
Dung Lạc lạnh giọng lên tiếng:
“Cô đến đây làm gì? Tôi không muốn trông thấy cô.”
Trái tim Bối Vy như núi cao sập xuống.
Dung Lạc — quả thật quá tàn nhẫn.
“Lạc…”
Dung Lạc nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo lại toát lên vẻ bạo ngược:
“Còn gọi tôi như vậy. Tôi sẽ giết cô.”
Bối Vy mở to mắt, vành mắt đỏ rực lên, từng hạt trân châu trong suốt chảy xuống khuôn mặt trắng nõn.
Hạ Nhi đưa tay gỡ cánh tay Dung Lạc ra khỏi eo mình, âm trầm cười cợt:
“Dung Lạc! Nhân tình tìm tới cửa, cô cũng nên cho người ta chút mặt mũi chứ. Dù sao cũng từng một thời gian ân ái mặn nồng, con gái người ta tình nguyện dâng hiến, cô lại không thương hoa tiếc ngọc à?”
Dung Lạc cười khẽ, ôn nhu mềm nhẹ nhìn cô thấp giọng:
“Trên đời này, Lạc chỉ thương hoa tiếc ngọc với mỗi em. Ngoài em ra thì không còn ai nữa.”
Hạ Nhi hừ lạnh, không thèm nói tiếp mà xoay người bước vào Dung thị.
Vẫn là giải quyết mọi chuyện cho xong rồi rời khỏi đây.
Cô có chút mệt mỏi với việc đôi co mấy vấn đề vớ vẩn này rồi.
_________
Bên ngoài cửa xe lại là dòng sông sao và ánh đèn điện sáng lấp lánh.
Sau một bước nhạc đệm là Bối Vy, cô vẫn một mực im lặng. Thi thoảng nhân lúc đèn đỏ bật sáng hoặc những lúc cho xe rẽ, Dung Lạc lại đánh mắt nhìn cô, liếc thấy đôi mắt cô đỏ quạch sau đó là thái độ cương quyết đè nén cảm xúc của cô.
Dung Lạc chỉ mím môi cười khẽ.
Khi gần về tới nhà hàng, Dung Lạc kéo tay cô qua, siết chặt:
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Nhi không quay đầu lại, chăm chú nhìn khoảng đèn hoa lập lòe phía trước, rất lâu sau mới nói:
“Một số chuyện nhỏ thôi.”
Bữa tối, cô và Dung Lạc dùng cơm tại một nhà hàng được Vương Luân đặt sẵn từ trước.
Cả nhà hàng chỉ tiếp đón đúng một mình cô và Dung Lạc, từ người quản lý cho tới đầu bếp chính, ai nấy đều rất cẩn thận, tận tụy.
Cô liếc mắt đã biết nhà hàng này do ai làm chủ.
Các món ăn được bày la liệt trên mặt bàn nhưng Hạ Nhi lại ăn không tập trung lắm.
Di động của Dung Lạc kêu hết cuộc này đến cuộc khác, đến mức Dung Lạc mất kiên nhẫn, có một số cuộc lại làm như không thấy, có một số cuộc lại ném qua cho Vương Luân đứng bên cạnh nhận máy.
Không cần nghĩ cũng biết là chuyện của công ty.
Sự việc Du Thành phát triển đến hôm nay, trên mạng xã hội đã bát nháo, lời nào cũng có rồi.
Sự cạnh tranh khốc liệt giữa hai gia tộc Dung — Khương vẫn chưa có hồi kết.