Trì Tuyết chưa từng nghĩ sau này sẽ đi đâu, càng không nghĩ đến chuyện không có Kỷ Nhiên thì mình sẽ thế nào. Lúc cô tỉnh lại, chỉ biết ngẩn người ngồi nhìn trăng hai lần leo lên nền trời. Miên man, vô định…
Nay Hoài Nam lại nói với cô, cô còn có thể bắt đầu một cuộc sống khác, không có anh. Bắt đầu một cuộc đời mới, có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất lúc này của cô. Vậy mà Trì Tuyết chẳng tài nào vui nổi. Thật lòng mà nói, Trì Tuyết không còn tin tưởng đến một khả năng sau mưa sẽ là nắng ấm nữa.Cô rũ mi, che đi ánh sáng trong mắt mình. Cháo vẫn thơm, tay vẫn nóng bỏng. Mỗi ngày Hoài Nam đều đến an ủi cô, tuyệt nhiên không thấy anh.
“Em vẫn chờ hắn ta sao?”
Em vẫn chờ hắn ta sao. Sáu chữ gieo vào lòng cô một cơn bão lớn. Trì Tuyết cũng tự hỏi, cô vẫn chờ Kỷ Nhiên sao. Cô chờ gì chứ, chờ anh đến đây an ủi, năn nỉ cô rồi cô sẽ thứ tha. Hay chờ anh giải thích tất cả chỉ là một chuyện hiểu lầm?
Phải rồi, mày còn chờ gì đây.
Hoài Nam cầm cháo khỏi tay cô, thổi một muỗng cháo. “A nào.”
Trì Tuyết nhìn anh, lẳng lặng ăn cháo. Hoài Nam cho cô ăn gì, cô ăn nấy. Đến khi ăn hết một tô cháo đầy, anh mới nghe thấy giọng cô thều thào, khàn đặc, bi ai.
“Anh đưa tôi đi với…”
Trong ánh mắt anh hiện sự hài lòng, “Được, tôi đưa em đi”.
Hoài Nam đóng cửa lại, tiếng lạch cạch báo hiệu anh đã rời đi. Trì Tuyết ngã lưng xuống giường, bầu trời bên ngoài muôn đời chẳng đổi thay. Thứ dễ dàng thay đổi nhất, là lòng người.
***
Sân bay, mười hai giờ đêm.
Thanh Hào ngồi cạnh anh, lo âu nhìn về phía cửa chờ.
Sân bay gần liền với sự chia ly, người đi về tâm trạng không mấy vui vẻ.
Kỷ Nhiên tỉnh lại trong biệt thự, anh hôn mê đúng hai ngày, vừa tỉnh lại đã hay tin Trì Tuyết sinh rồi. Một trai một gái. Anh chưa kịp vui mừng, thì mới hay tin, Trì Tuyết bỏ rơi hai đứa trẻ, để con vào viện mồ côi.
Anh chưa chết, cô cũng còn sống. Tại sao Trì Tuyết lại muốn cho con đi? Không cần nghĩ nữa, Kỷ Nhiên đã biết lý do, ôm hai đứa trẻ đỏ hỏn, gương mặt ngây thơ giống nhau như đúc, từ lúc nào… nó không còn là kết tinh cho tình yêu của hai người, mà trở thành trói buộc?
Kỷ Nhiên không biết, anh tìm Trì Tuyết mà không thấy, Hoài Nam bảo vệ cô kĩ càng đến mức một tin phong phanh cũng không lọt ra ngoài.
Mãi đến tận hôm nay.
Kỷ Nhiên nhìn về cổng, anh đã chờ ở đây được một ngày, vẫn chưa thấy bóng dáng Trì Tuyết. Sân bay thay đổi nhiệt độ, càng về đêm càng lạnh lẽo. Vậy mà chẳng lạnh bằng lòng anh.
Đến lúc nửa khuya, cuối cùng cũng thấy Hoài Nam. Hoài Nam đi trước, dìu một cô gái bước vào bên trong.
Kỷ Nhiên đứng phắt dậy, Hoài Nam đã nhìn thấy anh, ôm lấy vai Trì Tuyết. Anh gọi với đến, “Trì Tuyết!”
Trì Tuyết cũng theo đà đó nhìn anh.
Nhưng trong mắt cô không hề có anh, Kỷ Nhiên đón ánh mắt cô, ngẩn ngơ, kinh ngạc. “Trì Tuyết?”
Hoài Nam cười nhẹ, vuốt mái tóc dài của Trì Tuyết gài ra sau tai.
“Kỷ Nhiên kìa, em muốn gặp không?”
Kỷ Nhiên hơi sững lại, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn hất văng tay của Hoài Nam. Trì Tuyết hướng mắt về anh, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng chẳng còn âu yếm.
“Tôi không quen anh ta”.
Hoài Nam mỉm cười hài lòng, Trì Tuyết chẳng có chút cảm xúc mảy may nào, Kỷ Nhiên không tin được vào mắt mình.
Anh nhìn Trì Tuyết, giọng nói hơi trầm xuống. “Nhìn anh”.
Trì Tuyết không nghe anh, kéo khẽ tay Hoài Nam đi vào trong sân bay. Hoài Nam theo bước chân cô, Kỷ Nhiên đã tiến đến kéo tay Trì Tuyết.
“Trì Tuyết “.
Trì Tuyết khựng lại, chậm rãi nhìn anh. Thái độ không chút nào gọi là thân thiện, như thể trong mắt cô, anh thật sự chỉ là người xa lạ mà thôi. Đôi mắt ngày ấy, vậy mà đánh một đòn lên lồng ngực anh, rất sâu.
“Em…”
Trì Tuyết gài tóc ra sau tai, mọi chuyện anh làm ra đều là vô nghĩa. Cô sắt đá đến vậy, bao nhiều tình cảm bỏ ra cũng là thừa, Kỷ Nhiên biết vậy, cũng nghĩ vậy.
Tay dần buông lơi.
Trì Tuyết rút tay về, đến cạnh anh. Hương bạc hà cay mũi, thoáng vào trong suy nghĩ của cô, hình như anh gầy đi.
Cuối cùng, chỉ có câu nói ở lại.
“Nhiên, đây là lần cuối cùng tôi gọi tên anh”.
Kỷ Nhiên không nói năng, không tìm thấy cô gái mềm mại dịu dàng say ngủ trong vòng tay anh nữa.
Trì Tuyết chớp mắt, chạm lên áo sơ mi của anh, rồi lướt đến nơi trái tim anh đập vững vàng.
“Chúc anh từ nay về sau, một đời hạnh phúc bình an. Sau này, chỉ mong chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Kỷ Nhiên nhìn cô, không nói được lời nào. Nơi cô chạm vào đau như thể kim đâm, cô rời bước đi, đến cạnh Hoài Nam đang ở phía xa, bóng lưng vững vàng như thế rời khỏi thế giới của anh.
Trì Tuyết đi rồi…