Vũ Lăng mới chỉ thấy được truớc vạt áo kẻ này thêu hoạ tiết tường vân trắng. Nàng ta còn chưa kịp nhìn rõ mặt người thì đã bị ngất mất rồi…
Trực tiếp ngất thật rồi…
Người đàn ông giơ cao đôi giày vải trắng tinh, đạp nhẹ cái xác Vũ Lăng nằm chắn giữa cửa. Xung quanh chàng ta chỉ toàn bóng tối và hơi thở lạnh lẽo. Dù trên gương mặt điển trai kia hiện hữu ý cười nồng đậm ôn nhu cũng không đủ để người nhìn hết lạnh sống lưng được.
Hi Hoa phi chân như lướt gió đi thẳng vào phòng, dừng bước ngay trước giường ngủ. Bàn tay chàng dần dần siết lại, hô hấp trở nên rối loạn bất thường. Cố gắng kiềm chế nước mắt vào trong, Hi Hoa tỏ ra thật bình tĩnh vén màn trướng lên…
Khoảnh khắc này, trái tim như thể vỡ oà…
Là nàng ấy.
Quả nhiên vẫn là nàng ấy.
Chàng không có quá nhiều thời gian để lưu lại trong cung, một khi ám vệ mà phát hiện ra đống chuyện này ắt hẳn sẽ rất khó giải quyết. Ôm chặt thân thể mềm mại kia vào lòng, Hi Hoa còn rất yêu thương cuộn thêm một lớp chăn nữa cho nàng đỡ lạnh nữa chứ. Sau đó tức khắc đạp khinh công dời đi, lưu lại giữa màn đêm một tàn ảnh bạch y.
______________________________________
“Ây, ta luôn có dự cảm không ổn về thái độ của sư phụ sáng nay.” Trong thư phòng cao tầng của Thanh An Các, Quất Hoa hai tay chắp sau lưng, đi đi đi lại quanh phòng nãy giờ. Bộ dạng phi thường rầu rĩ cáu kỉnh, chỉ thiếu điều ôm đầu gào ầm lên thôi.
Cuộc sống về đêm của dân chơi cổ đại có chút gò bó. Để phòng lính tuần tra đêm đi loanh quanh xong bắt phạt tiền bọn họ, các lầu xanh, kĩ viện đều phải ngầm hoạt động. Nghe tiếng đàn ông cười hô hố ở lầu dưới càng khiến Quất Hoa thêm phiền não.
“Lão Trương.” Cậu liền đạp cửa đi ra ngoài, gọi to tên một người. Lão Trương đấy là một ông bác thân hình hơi béo béo, tròn tròn. Ông ta đi đến gần, chắp hai tay hướng về Quất Hoa. Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, khẩn thiết nói: “Tiểu Các chủ, để ta chạy xuống tầng bảo quan khách chơi nhè nhẹ tí. Xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến thái độ của ngài.”
Lão Trương tỏ ra vậy rồi, nếu còn gắt gỏng quá thì chẳng phải Quất Hoa cậu cứ làm quá mọi chuyện lên sao.
Nhìn theo bóng dáng to béo xa dần nơi cầu thang của lão Trương song cũng không đủ để Quất Hoa cảm thấy dễ chịu hơn. Ngay khi cậu ta tự hỏi không biết có nên đi chơi đêm không? Làm vài bầu rượu đêm cho tinh thần tỉnh táo thì điều không may đã đến…
Cậu ta lại tự hỏi tiếp, rốt cuộc sư phụ làm thế nào để có thể leo lên cao tầng của Thanh An Các đấy nhỉ?
Trong khi ngài ấy không đi cửa chính???