Đột nhiên, phía bên ngoài phát ra tiếng động, giống như tiếng đao kiếm chạm nhau. Khiết Ngạn hướng mắt ra phía cửa, nhướng mày. Gã biến mất dạng, bỏ Nhất Đằng không hiểu gì ở lại đây.
Nhất Đằng đoán có người tập kích vào tận đây, chỉ không biết có phải người phê của ông đến cứu ông hay không. Ông không cách nào thoát khỏi sự trói buộc này. Dĩ nhiên càng cố gắng thoát khỏi nó, ông càng đau đớn thêm mà thôi.
Nhất Đằng đang không biết làm gì thì Cẩm Như xuất hiện. Cô ả dùng một sợi dây trông giống dây đàn chém đứt sợi dây đang trói ông. Ả mỉm cười với ông một cái thật sâu rồi xoay người ông vài vòng.
Nhất Đằng thở dài nói:
“Ngoại trừ vết thương do sợi dây kia, tôi không làm sao hết.”
Cẩm Như đập vào vai Nhất Đằng một cái rõ là to. Cô ả lầm bầm nghe như đang trách cứ nhiều hơn là thương sót cho cái vết thương kia:
“Anh không để lại ám hiệu. Làm tôi lo quá.”
“Tôi có để lại cho cô mà.”, Nhất Đằng suy nghĩ một chút rồi suy đoán, “Khiết Ngạn chắc hẳn biết được ám hiệu tôi để lại nên đã xóa nó đi chăng?”
Nhất Đằng nói xong liền thấy không đúng. Nếu như ả không thấy ám hiệu của ông, làm sao ả đến được nơi này cơ chứ. Nhưng Cẩm Như không đợi ông hỏi mà tự động khai ra câu trả lời:
“Ngư Lâm đưa tôi đến đây.”
“Ngư Lâm?”, Nhất Đằng cố hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn. Cái tên Ngư Lâm – cái gã bác bảo vệ đó lại giúp Cẩm Như đến đây cứu ông hay sao. Chuyện gì xảy ra với cái tên đã bắt giữ ông trước đó cơ chứ.
Cẩm Như giải thích qua loa:
“Anh ta nói, dùng anh để nhữ cái tên Khiết Ngạn xuất hiện. Huyết Yêu đã nhờ anh ta bảo vệ anh. Đừng hỏi thêm gì tôi đấy. Xong chuyện, anh tự đi mà hỏi Huyết Yêu đi.”
Cẩm Như kể sơ qua cho Nhất Đằng nghe chuyện mình và Ngư Lâm gặp nhau ra sao. Trong lúc ả đang đang tìm kiếm ông và phát hiện nơi ông bị bắt đi một lần nữa, Ngư Lâm đã xuất hiện và dẫn đường đến chổ này. Ngư Lâm có nói cái gì như là:
“Ta đảm bảo Nhất Đằng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nếu muốn cứu nó, cứ đi theo ta một chuyến.”
Sau đó, Cẩm Như bán tính bán nghi đi theo Ngư Lâm và tới được nơi này. Ngư Lâm đang ở ngoài đánh nhau với mấy tên tép riu bên ngoài hòng dẫn dụ Khiết Ngạn ra ngoài kia. Còn cô ả sẽ vào bên trong cứu Nhất Đằng. Đúng nhưu kế hoạch, mọi thứ diễn ra êm ru.
Cẩm Như và Nhất Đằng kéo nhau về phía ngục – nơi giam giữ những người pháp sư khác. Nhất Đằng mở khóa cứu tất cả ra ngoài. Ông cùng Cẩm Như dẫn đường giúp họ thoát ra ngoài. Tuy nhiên, họ không có khả năng bước ra ngoài an toàn vì những tên cai ngục khác xuất hiện và chặn đường họ.
Nhất Đằng bảo mọi người lôi vũ khí của mình ra chiến đấu. Nếu như họ không đánh một trận, họ khó mà thoát ra khỏi đây an toàn. Vì tính mạng của họ, chỉ có họ mới có quyền tước đoạt chứ không phải tên Khiết Ngạn kia. Ai nấy cũng đều nghe theo Nhất Đằng, mọi người khí thế bừng bừng lao vào chém giết tán loạn những tên cai ngục.
Ở bên ngoài diễn ra một trận chiến khác khốc liệt không kém. Ngư Lâm (không còn giả dạng làm bác bảo vệ nữa) đang đứng trước mặt Khiết Ngạn. Anh đang cầm thanh Giao Long trong tay, thanh kiếm ấy đã giết tất cả thuộc hạ của Khiết Ngạn chỉ trong chớp mắt. Chúng không kịp trở tay, không kịp nhìn xem người giết chúng là ai đã chết hết. Ngay khi Khiết Ngạn ra tới nơi, xác của chúng đã chất thành đống.
Khiết Ngạn nhổ ra một ngụm nước miếng, chằm chằm nhìn tên trẻ tuổi trước mặt. Gã không quen biết tên này, điều gì khiến hắn xuất hiện nơi ở của gã.
Ngư Lâm tự giải những thắc mắc trong lòng của Khiết Ngạn trước khi gã kịp mở cái miệng hôi thối của gã:
“Ta cũng mất khá nhiều thời gian mới tìm được ngươi đấy, Đinh Khiết Ngạn.”
Khiết Ngạn trừng mắt nhìn tên trước mặt mình. Ngoại trừ chủ nhân, không ai thật sự biết cả họ và tên của gã. Hắn ta rút cuộc là ai, hắn ta có vẻ trẻ tuổi, không thể nào biết được thân thế của gã.
Ngư Lâm tiếp tục lạnh nhạt nói (ông không thèm để tâm đến biểu cảm sửng sờ của tên Khiết Ngạn):
“Một pháp sư hắc ám, có thể nói là, đầu tiên mà ta từng được biết. Ta chưa thể viết một trang nào về ngươi trong cuốn sách những sinh vật bóng đêm đó. Đáng tiếc thật, ta đã rất muốn gặp gỡ ngươi lắm kia mà.”
“Ngươi là ai?”, Khiết Ngạn tỏ ra là một tên tầm thường như những tên gặp gỡ đối thủ của mình. Câu đầu tiên họ hỏi nhau đều hỏi câu y chan như vậy.
Ngư Lâm cười một cách từ tốn rồi nói:
“Xem ra ngươi là người ít đọc sách y chan như những gì ta nghĩ. Ngươi đã đụng vào người không nên đụng, pháp sư gà mờ.”
Khiết Ngạn nóng máu, gã lôi ra một thanh kiếm gỗ màu vàng được ghi chi chiết chữ trên đó. Dòng chữ Nôm trên kia được viết theo kiểu thư pháp, ánh hào cũng màu vàng sáng chói cả bầu trời đêm.
Ngư Lâm biết vẫn chưa chọc giận được Khiết Ngạn. Anh ta vẫn tiếp tục không quan tâm đến cảm xúc của Khiết Ngạn mà nói:
“Em trai của ta đã bị ngươi truy cùng giết tận. Ta thay nó đến đây đòi nợ máu.”
“Em trai của ngươi?”
“Ái Thiêm là đứa em trai mà ta vẫn luôn bảo vệ.”
“Thì ra, ngươi chính là cái tên thần tiên vẫn luôn núp một xó xỉnh nào đó giúp đỡ cho tên đần kia.”
Ngư Lâm không nói thêm một câu nào, trực tiếp dùng thanh kiếm để nói chuyện. Việc gì hắn phải phí sức một tên pháp sư điên có tham vọng trường sinh bất tử, mà chạy khắp nơi giết người vô tội. Hắn chỉ cần để gã chết dưới đôi bàn tay này là xong.
Khiết Ngạn bị tấn công bất ngờ chỉ còn cách đón đòn từ thanh Giao Long. Thanh Giao Long quả như lời đồn, nhạy và sắt bén. Nó mới đụng vào chiếc áo mà gã đang mặc đã bị chém rách ra làm đôi, cái bụng chình ình của gã cũng bị phơi ra ngoài. Thanh kiếm gỗ của gã không phải là đối thủ của nó.
Ngư Lâm chưa bao giờ lâm trận một cách nghiêm túc, rất ít người thấy vẻ nghiêm túc trên nét mặt hắn. Một khi thanh Giao Long lâm trận, ít khi nó thua trận. Và trận chiến này rõ ràng là một trận chiến không cân sức giữ một người là thần và một tên là ác quỷ. Ngay cả vũ khí cũng không thể đem ra cân đo đong đếm.
Động tác của Ngư Lâm nhanh vô cùng, Khiết Ngạn phải đổ mồ hôi hột mới chặn từng nhát chém của hắn. Gã kinh hoàng phát hiện bên trong con người mình đang một lần nữa bắt đầu thay đổi. Bàn tay của gã bắt đầu thối rửa và nó không thể cầm chắc thanh kiếm được nữa. Thanh Giao Long đâm trúng bả vai của gã. Gã trợn trừng ngó xem vết thương kia có sao hay không.
Nhưng không có thứ gì giết chết được Khiết Ngạn và vết thương không hề đau như gã tưởng. Gã giống như một tên đã chết lại chưa hẳn đã chết. Vì đã phạm tội quá lớn, gã trở thành một tên pháp sư hắc ám và sống sót nhờ ăn tim của người ta. Gã cũng mạnh lên nhờ hấp thụ nhiều quỷ khí của những ác quỷ khác. Sức mạnh mà gã có là nhờ vào quỷ khí và trái tim con người. Cơ thể của gã đã mất cảm giác đau đớn. Cũng đồng nghĩa gã sắp chạm đến sự bất tử mà gã vẫn thường mong.
Ngư Lâm cũng nhận ra Giao Long không giết được tên pháp sư tà ma ngoại đạo này. Gã đã tìm mọi cách để duy trì sự bất tử của gã, không lý nào lại bị bại dưới tay Ngư Lâm được. Hai kẻ này tiếp tục đánh nhau cũng không phải cách. Hắn phải tìm ra cách kết liễu tên pháp sư này.
Khiết Ngạn cười lớn. Gã nhận ra cơ thể bất bại của mình và thầm chế giễu Ngư Lâm. Không phải hắn đã đến đây không công rồi sao. Người duy nhất biết cách giết gã chỉ có Ngọc Tự mà thôi.
Khiết Ngạn nói:
“Ngươi tìm cách cứu đứa con của Ái Thiêm ra khỏi ta. Cũng không nghĩ ta cũng sẽ không tha cho nó nếu gặp lại sao?”