Thành Văn Nhất không hề rối rắm chuyện quần với chả áo nữa.
Anh ta thuận tay gãi gãi cằm Sherry, lại hơi chút sửa sang một chút kiểu tóc, vẫy tay với Mộc Dương: “Tiểu Dương, đi thôi, đi đến màn chơi tiếp theo.”
——
Trên tòa nhà cao tầng sập một nửa.
Văn Tri Huyền và Phong Thịnh đứng bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, xung quanh có rất nhiều kiến trúc đã hoàn toàn thành phế tích.
Phong Thịnh bình tĩnh mà nổ súng ngắm bắn, mỗi một súng đều nhắm ngay nhược điểm phần đầu Kẻ Duy Tự.
Văn Tri Huyền cũng xa xa mà dùng băng nhọn ngắm bắn, hiệu suất không kém chút nào.
Dưới mặt đất là không ít thi thể Kẻ Duy Tự, nhưng vẫn cứ không ngừng có Kẻ Duy Tự từ xung quanh tiến sát về bọn họ, cuồn cuộn không ngừng, tựa hồ như không có cực hạn.
Văn Tri Huyền cười nói với Phong Thịnh: “A Thịnh, chúng ta không có đường lui rồi.”
Phong Thịnh bình tĩnh mà nã một phát súng: “Ông sợ sao?”
Văn Tri Huyền lắc đầu, trở tay lại ra một cây băng nhọn: “Không, chúng ta đây gọi là tử chiến đến cùng.”
——
Trên hành lang hoàn toàn cấu thành từ kim loại.
Vương Kha và Vương Thái Địch nhảy vào trong đám Kẻ Duy Tự.
Thân ảnh bọn họ thoáng hiện trong đó, hai người phối hợp ăn ý, phảng phất như bất khả chiến bại, lưỡi dao sắc bén liên tiếp không ngừng vung qua, lại không ngừng có Kẻ Duy Tự ngã xuống.
Vương Thái Địch tung một chủy thủ xốc lên đầu Kẻ Duy Tự: “Anh hai, còn chịu đựng được chứ?”
Lưỡi đao dưới tay Vương Kha cũng mảy may không chậm: “Trước khi lộng chết bọn chúng, anh mày không có khả năng ngã xuống!”
——
Các người chơi xâm nhập Thế Giới Hàng Lâm liên tục không ngừng mà phá hoại trong trò chơi.
Vô số màn chơi bị phá hư, Boss bị đánh chết, ngay cả Kẻ Duy Tự chịu tải sức mạnh của chúa tể cũng vô pháp ngăn cản bọn họ.
Lỗ hổng trò chơi không đếm được xuất hiện, làm cho cả Thế Giới Hàng Lâm đều chấn động không thôi.
Cuối cùng, sau khi một màn chơi nọ bị phá hủy.
Tựa như là giọt nước cuối cùng làm tràn ly rốt cuộc xuất hiện, mặt đất chấn động mãi không ngừng, không trung hoàn toàn rách nát, lộ ra một mảnh hỗn độn và hư vô bên trong.
Không trung rách nát cũng lan đến thế giới màu trắng này, ngay cả chúa tể cũng đã bị ảnh hưởng.
Sức mạnh của hắn ta dao động mãnh liệt lên, đôi mắt chúa tể trợn to: “Con người…… Sao có thể……”
Tiêu Lam chậm rãi lộ ra tươi cười, cơ hội mà cậu chờ đợi, tới rồi.
Thừa dịp chúa tể xuất hiện sai lầm trong một chớp mắt, cậu nhanh chóng phi thân lên trước, không chút lưu tình đâm một đao trát giữa chân mày của chúa tể.
Đao mang theo sức mạnh phân giải điên cuồng chảy vào trong cơ thể chúa tể.
Theo một đao này, rất nhiều vết rạn từ miệng vết thương giữa chân mày chúa tể khuếch tán ra, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, làm hắn ta nhìn qua giống như một con rối vỡ tan.
Cùng thời khắc đó, đen nhánh nơi ngực của chúa tể bỗng nhiên khuếch tán, mang theo khí thế không thể ngăn cản mà lan tràn trên người hắn ta.
Chỉ trong giây lát đã bao vây lấy chúa tể trong đó.
Kẻ Bội Nghịch đen nhánh cuối cùng đã cắn nuốt được chúa tể thuần trắng.
Nhưng mà, màu đen khuếch trương cũng không dừng lại.
Nó tiếp tục khuếch tán ra xung quanh chúa tể, xâm nhiễm toàn bộ bàn cờ, biến thế giới màu trắng này thành đen nhánh, sau đó lan tràn dần ra phương xa.
Các màn chơi chấn động không thôi bỗng an tĩnh lại.
Nhưng còn không đợi các người chơi thở phào nhẹ nhõm, một loạt màu đen thuần liền xuất hiện trên không trung, che đậy đi hỗn độn trước đó, làm tất cả màn chơi đều lâm vào một mảnh đen nhánh.
Biến cố liên tiếp không ngừng và bóng tối thình lình xảy ra làm các người chơi cảm thấy bất an.
Nhưng bóng tối cũng không liên tục lâu lắm, rất nhanh các trò chơi lại khôi phục ánh sáng vốn có, không trung cũng không còn rách nát nữa.
Nháy mắt tiếp theo, bất luận là người chơi bình thường hay là người phản kháng xâm nhập vào trò chơi, hoặc là người chơi khế ước vận khí tốt đến mức không bị chúa tể hấp thu, cũng không có bị chuyển hóa thành Kẻ Duy Tự… tất cả mọi người nghe được hệ thống nhắc nhở.
Lúc này đây, hệ thống nhắc nhở không giống như những lần trước kia:
“Leng keng ——”
“Các vị các người chơi ở Thế Giới Hàng Lâm, hiện tại các vị đều có được một lần hoàn toàn quay về hiện thực.”
“Người chơi lựa chọn rời đi sẽ mất đi tất cả năng lực và đạo cụ của bản thân, cũng bị lau đi toàn bộ ký ức có quan hệ với Thế Giới Hàng Lâm từ đây chặt đứt hết thảy liên hệ cùng Thế Giới Hàng Lâm.”
“Người chơi lựa chọn không rời đi sẽ tiếp tục trò chơi, sau khi sức mạnh đạt đến thức tỉnh có thể giải khóa hình thái sinh mệnh mới.”
Thông báo này vừa ra, các người chơi tham dự phản kháng sôi nổi hoan hô lên:
“Chúng ta thắng lợi rồi!!!”
“Tôi tự do rồi!!!!”
“Ha ha ha ha tôi phải về nhà!!!”
Bọn họ mừng rỡ như điên, hoan hô, ăn mừng thắng lợi không dễ đạt được này.
Mỗi người đều làm tốt chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng bọn họ vẫn nhịn không được chờ đợi kết quả tốt nhất đến.
Còn may, còn may bọn họ rốt cuộc chờ được kết cục trong mộng tưởng rồi.
Người chơi còn lại cũng không thể tưởng tượng nổi, dư vị suy xét về nhắc nhở này của hệ thống.
Bọn họ có thể rời khỏi trò chơi?
Có người nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Là thật vậy chăng?”
Người bên cạnh trả lời: “Ông thử xem……?”
Người nói chuyện yên lặng mà chú ý đến lựa chọn rời khỏi hiện lên trong đầu mình, vẫn là chịu không nổi dụ hoặc như vậy, anh ta bất chấp tất cả, chọn CÓ.
Tiếp theo, thân ảnh anh ta trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Người xung quanh sôi nổi kinh ngạc: “Thật sự! Thật sự có thể rời đi!!”
Giọng nói rơi xuống, lại là mấy người nhịn không được nếm thử lựa chọn rời đi.
Cảnh tượng như vậy lặp lại ở rất nhiều nơi.
Vô số người chơi bị bắt giãy giụa trong sinh tử, gấp không chờ nổi mà thoát ly khỏi địa ngục.
Bọn họ ở chỗ này trải qua nhiều giãy giụa giữa sinh tử như vậy, mỗi một ngày đối bọn họ mà nói đều là gông xiềng nặng trĩu, khiến bọn họ cảm giác gần như hít thở không thông.
Cũng có người tự hỏi câu “Sau khi sức mạnh đạt đến thức tỉnh có thể giải khóa hình thái sinh mệnh mới” kia, như suy tư gì.
Cân nhắc chính mình có nên rời khỏi hay không.
Một tầng khói mù người thường nhìn không thấy bao phủ trên thế giới hiện thực kia cũng rốt cuộc rút đi.
Chẳng qua sự kiện lượng lớn dân cư bị mất tích như thế, hơn nữa còn mất trí nhớ tập thể, cuối cùng sẽ bị truyền thành cái dạng bí ẩn chưa giải gì đó của thế giới cũng không biết.
Ông cụ Trương tăng ca xong về đến nhà, nhìn thấy con trai đứng trong phòng khách, chơi mắt to trừng mắt nhỏ với Thiết Cộc Lốc.
Trong ánh mắt con trai mang theo một chút mê mang, tựa hồ nó quên mất gì đó.
Ông cụ Trương lại cười cười, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, trở về là tốt rồi.
——
Trong cống thoát nước âm u.
Các người chơi trong hội fanclub Tiêu ca vui mừng một mảnh, bọn họ cũng không chê dơ, trực tiếp tại chỗ khiêu vũ nhảy múa lên.
Triệu Tiểu Hà hỏi Đệ Nhất Phú Quý: “Phú Quý, bà sẽ rời khỏi sao?”
Đệ Nhất Phú Quý nói: “Không, tôi còn sẽ ngốc tiếp ở Luân Hồi.”
Triệu Tiểu Hà kinh ngạc: “Tại sao vậy, thành tích bà tốt như vậy, hẳn là nên trở về đọc sách chứ.”
Đệ Nhất Phú Quý nói: “Ông chủ nói, anh ta sẽ đầu tư cho tôi nghiên cứu hạng mục đó. Phải biết rằng bọn tôi làm học thuật, nếu không có đầu tư thì khổ lắm luôn, giáo sư của tôi chính là vì kéo đầu tư nên mới trọc lóc, tôi không muốn sau này cũng biến thành như vậy.”
Miệng Triệu Tiểu Hà khẽ nhếch: “……”
Hóa ra thế giới của học bá cũng có chua xót như vậy sao?
Đệ Nhất Phú Quý hỏi lại: “Bà đâu, rời đi không?”
Triệu Tiểu Hà lắc đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: “Thành tích tôi không tốt, phỏng chừng sau này thi không đậu đại học, công việc ở Luân Hồi so với tôi tìm được thì tốt lắm, hơn nữa chế độ phúc lợi cũng hoàn thiện hơn so với rất nhiều công ty khác.”
Quá sớm phải trải qua đòn hiểm của xã hội, phương thức tự hỏi của các cô bé đã trở nên cực kỳ thực tế.
Tại lâu đài cổ gần như muốn biến thành phế tích.
Kỳ Ninh nhìn ánh trăng, lâm vào tự hỏi.
Y vốn là muốn rời khỏi Thế Giới Hàng Lâm đi đến bên cạnh Sầm Duy, nhưng y cũng chú ý tới nhắc nhở của hệ thống về nội dung thức tỉnh.
Nếu y có thể đạt tới thức tỉnh, có được sức mạnh càng cường đại, có phải y có thể khiến Sầm Duy chân chính trở về không?
Hơn nữa, nếu ở Thế Giới Hàng Lâm gặp được tội phạm truy nã mà nói……
Vậy thật đúng là làm người ta tràn ngập vui sướng.
Trong phòng học có ma nọ.
Vu Đình nhìn Tiểu Thanh trên cổ tay mình: “Tiểu Thanh, tao phải đi về rồi, dù sao mộng tưởng của tao chính là làm một nữ streamer nổi tiếng mà.”
Bạch xà có chút không tha mà cọ cọ cổ tay của anh ta.
Vu Đình cũng có chút luyến tiếc Tiểu Thanh, anh ta sờ sờ đầu Tiểu Thanh: “Tao sẽ không rời đi ngay đâu, tìm một người đáng tin cậy chăm sóc mày mới được.”
Tìm ai thì tốt nhỉ, tốt nhất là một tên đáng tin cậy mà còn không sợ rắn…… Trước mắt Vu Đình hiện lên người mình quen biết, bỗng nhiên dừng lại trên người người nào đó: “Chú nhỏ, nhờ chú đó.”
Trên tòa nhà cao.
Văn Tri Huyền đặt mông ngồi phịch trên mặt đất: “Ai da mệt chết tôi, còn may Tiểu Lam Lam và Tiểu Lạc Lạc ra sức đó, lại kéo một hồi phỏng chừng tôi lạnh rồi.”
Phong Thịnh đi đến bên người cậu ta: “Ông sẽ rời đi sao?”
Văn Tri Huyền không chút do dự: “Không, ở chỗ này tôi mới có thể nhìn thấy A Thịnh, sau này chúng ta thức tỉnh rồi cùng nhau mạnh hơn, không tốt hơn sao?”
Phong Thịnh hiếm thấy mà cười lên: “Được.”
Trong phòng Thành Văn Nhất.
Trong nháy mắt nhắc nhở của Thế Giới Hàng Lâm xuất hiện, anh ta cũng đã gấp không chờ nổi mà về đến nơi dừng chân người chơi.
Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời vọt vào phòng tắm.
Cái gì rời đi hay không rời đi nói sau, hiện tại đầu tiên là phải tắm rửa một cái thay quần áo, sau đó tìm nhà tạo mẫu tóc chỉnh sửa kiểu tóc một chút đã.
Chiến đấu liên tục làm trên người anh ta vừa máu me vừa bùn lầy, tóc cũng ít đi một đoạn, trong quần áo còn kèm theo mảnh nhỏ áp giáp màu trắng, đời này anh ta cũng chưa từng lôi thôi như vậy.
Ngâm mình trong bồn tắm, lúc này Thành Văn Nhất mới cảm giác mình lại đẹp giai lênm
Lúc này, anh ta nhận được liên lạc Mộc Dương gửi tới.
“Ông chủ, anh có rời đi không?”
“Chắc là sẽ không, anh cảm thấy hứng thú với thức tỉnh lắm, hơn nữa Luân Hồi cũng sẽ còn lại một ít người, sẽ không tản mất. Chú mày thì sao?”
“Em cũng không, em nói rồi, muốn vẫn luôn đi theo ông chủ mà.”
“Đồ trẻ con, bài tập mày làm xong chưa đó?”
“……”
“Lại viết văn thêm hai ngàn chữ đi.”
Trong một căn cứ công nghệ cao.
Vương Thái Địch ngồi trên bàn điều khiển: “Anh hai, chúng ta rời đi sao?”
Vương Kha trầm mặc một chút.
Vốn dĩ, mang theo em trai cùng nhau rời khỏi Thế Giới Hàng Lâm là mộng tưởng của anh từ trước cho tới nay, bởi vì ngoại trừ như vậy, anh cũng không biết nên như thế nào bảo đảm em trai không bị thương trong thế giới nguy hiểm này.
Chỉ là đột nhiên em trai đã trưởng thành, trưởng thành đến một nông nỗi không cần bị bảo vệ nữa.
Chuyện này làm cho anh cảm thấy có vài phần mê mang.
Vương Thái Địch cười nói: “Dù sao cũng không có thời hạn, chúng ta có thể về nhà trước quét mộ cho ba mẹ, sau này lại quyết định vậy.”
Vương Kha nghĩ nghĩ, nhìn về phía em trai: “Cũng được.”
Lúc này, anh mới phát hiện, sao bây giờ thằng em ngồi cũng cao gần như anh lúc đứng vậy….
Nhất định là do nó ngồi lên bàn điều khiển vốn rất cao! Không phải do hôm nay anh phải động thủ nên không lót miếng lót giày tăng chiều cao đâu!!!!
——
Tiêu Lam phát hiện chính mình về đến phòng.
Trong phòng hết thảy như thường, lại không có bóng dáng của Lạc.
Xử lý xong vết thương của mình, cậu nhịn không được đi tới bên cửa sổ, nhìn đường phố bên dưới.
Hôm nay trên đường phố chen đầy người chơi, trên mặt những người chơi đó tất cả đều là thần sắc mừng như điên, có người hẹn nhau đi uống một ly rượu cuối cùng, có người ở bên đường khóc lớn lên, có người gắt gao ôm nhau nhảy tới nhảy lui.
Những thứ này đều là cảnh tượng ngày thường nhìn không tới, lại làm nơi dừng chân người chơi lần đầu tiên sinh động đến thế.
Cũng không biết sau một trận chiến này, người cậu quen biết có bao nhiêu sẽ lựa chọn rời đi, lại có bao nhiêu sẽ chọn ở lại.
Đột nhiên, trong phòng lâm vào một mảnh đen nhánh.
Tiêu Lam đứng trong một mảnh bóng tối, nghe không được bất luận một chút âm thanh nào xung quanh.
Nhưng khóe miệng cậu lại treo lên nụ cười mỉm.
Không biết qua bao lâu, phía sau vang lên tiếng bước chân, không nhanh không chậm, ưu nhã mà khắc chế.
Một bóng người cũng đi đến sau lưng cậu cùng với tiếng bước chân.
Giọng Lạc mang theo ý cười ôn hòa: “Tiên sinh, tôi về trễ.”
Tiêu Lam xoay người nhìn hắn, phát hiện toàn thân trên dưới Lạc thoạt nhìn cũng không có khuyết thiếu linh kiện gì, mới nhẹ nhàng thở ra: “Hoan nghênh anh trở về.”
Tiếp theo, là hai người càng ngày càng tiến đến gần nhau, thân ảnh của bọn họ dưới ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu rọi, dần dần hòa hợp thành một thể.
Một đêm này không còn có cố kỵ, hai người điên cuồng, không kiêng nể gì mà chia sẻ vui sướng và nhiệt tình lẫn nhau.
Ngày hôm sau, lúc Tiêu Lam tỉnh lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt màu vàng nhạt chăm chú nhìn cậu không biết đã bao lâu của Lạc.
Lạc cười đến mặt mày hơi cong: “Chào buổi sáng, tiên sinh.”
Tiêu Lam thò lại gần hôn gương mặt hắn một cái: “Chào buổi sáng.”
Hai người đứng dậy, Tiêu Lam rửa mặt xong đi vào phòng khách, phát hiện Lạc đang ngồi trên sô pha chờ cậu, tựa hồ là có chuyện muốn nói.
Tiêu Lam hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Lạc vươn tay, một đoàn sáng trắng lấp lánh phát ra ánh sáng mỏng manh trong lòng bàn tay hắn.
Tiêu Lam cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên ánh sáng trắng: “Đây là chúa tể?”
Lạc gật gật đầu: “Bất luận là tôi hay hắn đều không thể hoàn toàn bị gϊếŧ chết, cho nên sau khi cắn nuốt sức mạnh của hắn, còn dư lại một bộ phận mấu chốt nhất.”
Tiêu Lam nghi hoặc: “Sao tối hôm qua anh không lôi hắn ra?”
Lạc đúng lý hợp tình mà nói: “Không nhớ.”
Trước mặt tiên sinh, cái gì chúa tể, cũng chính là một người qua đường A không xứng có được tên họ.
Tiêu Lam ngồi xuống bên cạnh hắn: “Vậy anh tính làm sao bây giờ?”
Trong tay Lạc xuất hiện một phong thư tuy kiểu dáng bất đồng, nhưng thoạt nhìn cũng không đáng giá tiền như cái trước đây của hắn: “Tôi cũng sẽ đưa hắn một phong thư, có lẽ có một ngày hắn cũng sẽ gặp được một con người nguyện ý tín nhiệm hắn, khiến hắn hiểu biết về loài người.”
Tiêu Lam hỏi: “Hắn sẽ khôi phục được giống như anh sao?”
Lạc nói: “Tôi đã cắn nuốt sức mạnh của hắn, hơn nữa tôi sẽ phong kín phong thư, nếu hắn ra tới, tôi sẽ là người đầu tiên cảm giác được.”
Tiêu Lam nhướng mày, này không phải tương đương với tù chung thân à?
Phải bị trục xuất ở trong thế giới trò chơi, đối với vị chúa tể đã quen cao cao tại thượng kia mà nói, có lẽ so sánh với vương giả chết đi còn khó chịu hơn.
Cậu dám khẳng định, Lạc người này tuyệt đối là đang báo thù.
Lạc lấy ra một cây bút, chuẩn bị viết tên chúa tể lên phong thư.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện rất mấu chốt: “Chúa tể chỉ là một xưng hô đến từ địa vị, trên thực tế hắn không có tên.”
Tiêu Lam hứng thú bừng bừng mà kiến nghị: “Lấy cho hắn một cái hở?”
Lạc biết nghe lời phải mà đáp ứng luôn: “Không bằng tiên sinh em đặt đi?”
Tiêu Lam nghĩ nghĩ, nghiêm trang mà nói: “Cẩu Đản* đi, dựa theo tập tục loài người bọn em mà nói, tên như vậy đại biểu cho chúc phúc trường thọ.”
(*khụ, trứng *ái chó nha)
Lạc gật đầu, chân thành mà khích lệ: “Thật là một cái tên hay.”
Câu khích lệ này lộ ra một sự vi diệu tình anh em plastic nghênh diện mà đến.
Sau đó Lạc vung tuyệt bút lên, để lại hai chữ “Cẩu Đản” to bự trên phong thư.
Tiếp theo, hắn duỗi tay cắt mở không gian, đem phong thư này ném vào một màn chơi nào đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Cẩu Đản: Hai người này căn bản chính là cố ý đúng không!! Cút đi! Ta không có thằng em như vậy!!!
