Tiếp đó chính là tiếng kêu đau.
Lục Uyên không cắn lấy thìa trên tay nàng ta, mà là cắn thẳng vào tay nàng ta.
Lần cắn này thực sự là đau đến muốn mạng. Thân thể hắn dù không thể động nhưng hắn lại rất dùng sức, nước mắt của nha hoàn đảo quanh hốc mắt, rõ ràng là đau tới cực điểm thế nhưng lại không dám hé răng, chỉ sợ mình sẽ chịu khổ nhiều hơn.
Lục thị là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Lục Uyên, nhanh chân chạy tới gọi hắn một tiếng: “Lục Uyên!”
Lục Uyên nghe được thanh âm của Lục thị, tròng mắt xoay chuyển, đầu thong thả quay sang bên cạnh.
Nha hoàn vì vậy mà được thả ra, thế nhưng lại không dám rời đi.
Tầm mắt Lục Uyên nhìn đến trên người Vân Phiếm Phiếm, biểu tình vốn có hơi dữ tợn liền chậm rãi biến mất.
“Thì ra là biểu muội sao?”
Tầm mắt của hắn không ngừng dao động trên người nàng.
Vân Phiếm Phiếm nhíu mày, lại nghe Lục Uyên nói: “Đã lâu rồi ta chưa gặp biểu muội, bằng không muội tới đút ta ăn đi?”
Hắn vốn thấy Vân Phiếm Phiếm còn nhỏ như vậy, cho rằng nếu mình yêu cầu thì tuyệt đối sẽ không bị cự tuyệt.
Kết quả liền nghe Vân Phiếm Phiếm đáp: “Có tay thì tự ăn đi.”
Những lời này giống hệt như một lưỡi dao chọc lên người Lục Uyên vậy.
Nếu như hắn có thể tự mình ăn, vậy thì có thể giống như một phế vật cả ngày nằm ở trên giường sao?
Thấy Lục Uyên bởi vì một câu này của nàng mà sắc mặt thay đổi, Vân Phiếm Phiếm cũng không quan tâm lắm.
Lục thị cũng không quá thích thái độ ngả ngớn này của Lục Uyên, chỉ là trên tay nha hoàn kia đã bị cắn đến chảy máu mà vẫn không dám lui ra ngoài, Lục thị không thể chấp nhận được người ngược đãi hạ nhân, vừa muốn tiếp tục nói chuyện thì bỗng nhiên nghe được thanh âm của Lục Trầm truyền tới từ bên ngoài.
“Để ta.”
Hai mắt Vân Phiếm Phiếm lập tức sáng lên.
Lục Trầm hôm nay mặc một kiện y phục màu đỏ sậm, trên vạt áo có thêu hoa văn màu đen, màu sắc vừa tươi đẹp trẻ trung lại mang theo một tia quỷ quyệt.
Lục Trầm vẫn luôn mặc y phục tối màu, đem cảm giác tồn tại của mình ép xuống thấp nhất.
Hiện tại bỗng nhiên mặc y phục sặc sỡ như vậy, cả người hắn giống như sáng hẳn lên.
Dược của lão phu nhân vô cùng tốt, mới qua mấy ngày mà vết thương trên lưng hắn đã tốt hơn nhiều, tuy chưa khỏi hẳn, thế nhưng lúc đi lại cũng sẽ không làm miệng vết thương rách ra nữa.
Thần sắc Lục Uyên uể oải, Lục Trầm cầm lấy cái chén trong tay nha hoàn, trực tiếp rót vào trong miệng hắn.