Trang Thánh không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nếu không cũng sẽ không được Trang Kiến Thiết coi trọng.
“Bố, ông ta không phải người tầm thường, nhất định là tới để giết lão Hồng.
Bố mau sắp xếp cao thủ trong gia tộc tới đi, liên thủ giết chết ông ta!”, Trang Thánh vội vàng nói.
Trang Kiến Thiết là chủ của nhà họ Trang, cũng ý thức được chuyện này không đơn giản.
Tiền Bưu không biết Hồng Thiên Nhai, lại có thể trực tiếp lái xe đâm vào biệt thự của Hồng Thiên Nhai.
Bây giờ ông ta còn cầm dao đi tới chỗ Hồng Thiên Nhai, rõ ràng là muốn giết lão ta.
Dù sao Hồng Thiên Nhai cũng là cao thủ được mời từ nhà họ Mạnh tới.
Nếu bị giết ở trong nhà họ Trang thì chắc chắn nhà họ Mạnh sẽ tính sổ chuyện này lên đầu bọn họ.
“Báo cho các tay súng, chuẩn bị sẵn sàng!”
Trang Kiến Thiết dặn dò cho ông quản gia đang đứng bên cạnh.
Đám con cháu dòng chính của nhà họ Trang đều khiếp sợ.
Ấy vậy mà Trang Kiến Thiết lại gọi những tay súng ra, quá đỗi bất ngờ.
Tuy mọi người ở đây đều là dòng chính của nhà họ Trang, nhưng ngoại trừ Trang Kiến Thiết và vài người có quyền hành lớn nắm giữ gia tộc, thì những người khác đều không biết việc nhà họ Trang có cả đội súng.
Quản gia thoáng ngây người, lo lắng nói: “Ông chủ, một khi điều động các tay súng, e là sẽ mang tới phiền toái lớn cho gia tộc, xin ông hãy suy nghĩ kỹ!”
Ở Chiêu Châu, súng ống được quản lý rất nghiêm ngặt.
Nếu không có giấy phép sử dụng, một khi bị phát hiện tàng trữ súng thì đó chính là trọng tội.
“Cứ làm theo những gì tôi nói đi!”
Trang Kiến Thiết lạnh lùng nói.
“Vâng, ông chủ!”
Ông quản gia không dám nhiều lời, vội vàng xoay người rời đi.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Trang Kiến Thiết cũng sẽ không dùng tới súng.
Bao nhiêu năm qua, nhà họ Trang chỉ thành lập một đội nhỏ dùng súng, cũng chưa từng sử dụng tới, không ngờ tới hôm nay lại phải dùng.
Lão ta buộc phải làm vậy.
Nếu Hồng Thiên Nhai xảy ra chuyện, nhà họ Mạnh sẽ đổ hết chuyện này lên đầu bọn họ, lúc đó nhà họ Trang chỉ còn một con đường chết thôi.
Trong biệt thự, Hồng Thiên Nhai đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Tiền Bưu, trong mắt tràn ngập sự cảnh giác.
Lão ta cảm nhận được Tiền Bưu không phải là người đơn giản.
Lúc này, Tiền Bưu dừng lại, đứng cách Hồng Thiên Nhai khoảng ba mét.
“Mày là Tiền Bưu sao?”
Cuối cùng Hồng Thiên Nhai cũng nhìn rõ được gương mặt của Tiền Bưu, lão ta lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
Trước kia Tiền Bưu là cao thủ đứng đầu nhà họ Dương ở Châu Thành, cũng có thể nói là cao thủ số một ở Châu Thành.
Cũng nhờ có Tiền Bưu mà nhà họ Dương trở thành một trong những gia tộc đứng đầu Châu Thành.
Cho dù là nhà họ Viên và nhà họ Trần mạnh nhất Châu Thành cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ rất kinh sợ Tiền Bưu.
Hồng Thiên Nhai là cao thủ của nhà họ Mạnh nên tất nhiên cũng biết Tiền Bưu.
Có điều, Tiền Bưu lại chưa bao giờ gặp Hồng Thiên Nhai, ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng nhìn lão ta.
“Tiền Bưu, tao và mày không thù không oán, sao mày lại tới gây sự với tao?”
Hồng Thiên Nhai bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo vài phần tức giận.
Lão ta chưa bao giờ giao đấu với Tiền Bưu nhưng cũng từng được nghe tới danh tiếng lẫy lừng của Tiền Bưu ở tỉnh Giang Bình.
Nếu có thể không phải đánh nhau, tất nhiên là Hồng Thiên Nhai bằng lòng.
“Tám thằng ông phái đi đều đã bị tôi giết sạch rồi.
Bây giờ ông nói xem, chúng ta có thù oán gì hay không?”
Tiền Bưu bỗng nhiên nói.
“Cái gì? Người của tao đều đã chết?”
Hồng Thiên Nhai chợt thấy tức giận.
Lão ta vẫn đang đợi tin tức tốt của tám người kia, không ngờ người cần thì không quay về, người tới lại là Tiền Bưu.
Chẳng mấy chốc lão ta đã vỡ lẽ ra: “Mày đang làm việc cho Dương Thanh sao?”
“Không sai, ông dám động tới cậu ấy thì sẽ trở thành kẻ thù của tôi.”
Tiền Bưu bình tĩnh nói: “Tôi cho ông năm phút, nói lời trăn trối đi!”
“Thằng nhãi ngông cuồng!”
Hồng Thiên Nhai lập tức nổi trận lôi đình, lao thẳng tới chỗ Tiền Bưu.
Tuy lão ta không muốn đánh nhau với Tiền Bưu, nhưng điều đó không có nghĩa lão ta sợ Tiền Bưu.
Ánh mắt của Tiền Bưu lạnh lùng tới cực điểm, mấy năm nay ở nhà họ Dương, ông ta đã giết không ít cao thủ.
Nhưng phàm những người từng đấu với ông ta, không có một ai ngoại lệ, tất cả đều bị ông ta giết chết.
Mặc dù Hồng Thiên Nhai là cao thủ của nhà họ Mạnh, những cũng sẽ không có ngoại lệ!
Bóng dáng của Tiền Bưu chớp nhoáng, dao trong tay vẽ một vòng cung đơn giản trong không trung.
“Xoẹt!”
Cơ thể hai người lướt qua nhau, ngay sau đó đồng thời dừng lại.
Giây tiếp theo, vẻ mặt của Hồng Thiên Nhai tràn ngập sợ hãi, hai mắt trợn trừng, một dòng máu từ trên cổ dần dần chảy ra.
Lão ta dùng hai tay giữ chặt cổ, nhưng vẫn không thể khống chế được máu đang phun ra.
“Bịch!”
Cơ thể của Hồng Thiên Nhai thẳng tắp ngã xuống mặt đất, run rẩy vài cái, sau đó không còn một chút động tĩnh nào.
Một chiêu, đã quyết định sống chết!
Đám người nhà họ Trang đang đứng trước biệt thự mà Hồng Thiên Nhai ở đều trợn to hai mắt nhìn.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy, Hồng Thiên Nhai chủ động tấn công về phía Tiền Bưu.
Ngay sau đó, Tiền Bưu cũng xông ra ngoài, tiếp đó cơ thể hai người lướt qua nhau rồi đột nhiên đứng lại.
Cuối cùng, Hồng Thiên Nhai bị cắt đứt yết hầu!
– —————————
.