Bọn phỉ không có lối thoát bèn bất lực dùng hai tay cào cấu đấm loạn xạ lên tường, chúng khóc nức nở trong thế lửa bừng bừng. Bọn chúng càng lăn lộn càng thấm nhiều dầu hỏa, bị liệt hỏa thiêu rụi tóc tai, biến dạng. Lưỡi lửa liếm láp ra ngoài đại viện, dọc theo mái hiên thắp sáng cả một mảng, tựa như muốn hỏa táng Phàn Châu.
“Ai phóng hỏa?” Doãn Xương cầm theo thủ cấp tên Tổng kỳ ban nãy, mém chút thì giơ chân, “Đốt xong Phủ quân lại phải bỏ tiền!”
Phí Thịnh chùi vết máu, nhìn về ánh lửa ngút trời, nói: “Lục đục nội bộ rồi…”
Cửa thành cuối cùng cũng phá được, song không có tiếp viện. Binh thủ thành Phàn Châu tâm thần phân tán, mũi tên bắn ra cũng xiêu vẹo chuệnh choạng, vừa thấy Tổng kỳ chết thì ngay cả giả bộ cầm cự cũng không buồn làm.
Phí Thịnh xốc lại tinh thần, nháy mắt ra dấu cho Cẩm Y Vệ phía sau, tỏ ý vơ vét toàn thành, thu hết toàn bộ hỏa súng.
Doãn Xương vốn nghiện rượu, hở ra là lại mắng người, đánh trận xong không nhịn được mà thèm hai ngụm rượu. Ông đưa tay còn rảnh lên vò đầu bứt tai, rồi dí cái thủ cấp còn nóng hổi cho Phí Thịnh, giống như đang tặng lễ, bảo: “Ngươi cầm lấy, cầm đi.”
Phí Thịnh né đi tránh máu, bảo: “Lão gia ngài mang theo hắn làm gì!”
Doãn Xương thế mà lại xem cái đầu như bảo bối, cười phớ lớ bảo: “Trở về trình cho Phủ quân, ghi công.”
Phí Thịnh vừa nghĩ tới cảnh tượng đó thì da đầu tê rần. Thẩm Trạch Xuyên một thân trắng khiết ngồi tiền đường, nếu dám đẩy vật đẫm máu này cho y, chẳng may bắn tóe lên chiết phiến của Phủ quân thì cầm chắc cái chết. Nhưng hắn cũng mau chóng nhận lấy, thừa dịp Doãn Xương tu rượu thì lén đưa cho tiểu binh, phái người chôn ở nơi khác.
* * *
Quân phòng vệ Từ Châu quả thực chiến thắng trở về, Chu Quế bố trí rượu đón gió ở ngay cửa thành, xem như khuyến khích tinh thần những binh lính chân ướt chân ráo này, còn phân phó đầu bếp nướng thịt nướng cá, đầu tiên là cho họ ăn no. Binh lính đứng tràn cả cửa, chủ tướng muốn vào gặp Phủ quân.
Hôm nay Doãn Xương không dám uống rượu, cùng Phí Thịnh tiến vào phủ. Cửa thư phòng mở ra, đám người Khổng Lĩnh đứng chờ ở bậc cửa, thấy họ tiến vào thì lập tức bước ra đón.
“Lão Doãn,” Khổng Lĩnh cười nói với Doãn Xương, “Gươm quý không bao giờ cùn!”
Doãn Xương xem như cũng có quen với hắn, đầu hất vào phía sảnh trong thăm dò, nhỏ giọng hỏi: “Phủ quân ở trỏng hả?”
“Đang chờ ngươi đấy.” Khổng Lĩnh dẫn bọn họ bước lên bậc, biết cái tật thấy quan là nhũn chân của Doãn Xương, đặc biệt dặn dò, “Lần này xuất chiến, lão Doãn là do Phủ quân đích thân chọn lựa, phần ân tình này, không cần ta nhiều lời nữa. Phủ quân một phút chốc hỏi ngươi cái gì thì ngươi đáp cái đó, thoải mái là được rồi.”
Phí Thịnh ở bên cạnh đáp: “Để ta dìu lão Doãn lên, sẽ không để ông ấy té nhào trước mặt Phủ quân đâu.”
Bọn họ không nói cũng không sao, vừa nói là Doãn Xương liền run chân. Ông hoảng loạn không ngừng vịn lấy bậc thang, “ôi ối” mà bò lên, đuổi theo Khổng Lĩnh hỏi: “Phủ quân sẽ hỏi cái gì? Ta không trả lời được thì phải làm sao!”
Khổng Lĩnh quay đầu muốn đáp thì bị mùi hương không tắm hai tháng của Doãn Xương xộc lên làm váng đầu hoa mắt, mãi mà không cất tiếng nổi. Hắn vừa đứng ở đầu hướng gió, quả thực không để ý cái mùi này, nhưng bây giờ nó lẻn vào trong mành rồi, có lùi lại cũng không kịp nữa.
Khổng Lĩnh liếc mắt sang Phí Thịnh một cái.
Sao không nhắc lão Doãn tắm!
Cơn giận của Phí Thịnh nghẹn ở ngực, muốn tự thanh mình là ổng không chịu tắm. Lão già gian xảo này lấy rất nhiều cớ, cái gì mà mùa đông lạnh giá, muốn hành binh đánh trận thì ở dơ chút mới ấm, ngủ không cóng chân.
Mành đã vén lên, Khổng Lĩnh không còn cách khác, phải đi vào. Doãn Xương theo thói quen nhấc chân để bước qua ngưỡng cửa, nâng chân rồi mới phát hiện cửa này không có bậc. Diêu Ôn Ngọc ngồi tứ luân, Thẩm Trạch Xuyên đã sớm căn dặn người trong phủ tháo hết ngưỡng cửa. Ông nhẹ nhàng đặt chân lên sàn sảnh, di chuyển vào.
Thẩm Trạch Xuyên từng gặp qua Doãn Xương, thế nhưng đã lâu lắm rồi. Từ trước cả khi quân phòng vệ được trùng kiến, việc đánh thổ phỉ Lạc Sơn cũng là chuyện của Cấm quân, sau đó đến lúc chiêu mộ quân phòng vệ thì Thẩm Trạch Xuyên liên tục phải đi xa, hai người miễn cưỡng xem như là có biết nhau.
Hôm nay Thẩm Trạch Xuyên vận thường phục có tay bào rộng, vẫn là màu trắng không nhiễm bụi trần, ngồi vị trí chủ trì nhìn Doãn Xương bước vào.
Khổng Lĩnh nói: “Phủ quân, đây chính là —— ”
Lời Khổng Lĩnh còn chưa dứt, Doãn Xương đã quỳ trên mặt đất. Lão đầu hướng về phía Thẩm Trạch Xuyên mà dộng đầu “bộp bộp bộp”. Phí Thịnh thầm nghĩ thôi xong, đành quỳ theo, dập đầu xong liền vội vàng dìu ông dậy. Đám phụ tá phía sau nào biết tình huống gì đang xảy ra, người vừa bước qua cửa thấy phía trước quỳ khí thế, cho rằng Phủ quân nổi giận, thế là cũng rào rào quỳ xuống.
Bầu không khí trong nội đường tức khắc quái lạ, Phủ quân được cho là đang nổi giận thì siết nhẹ chiết phiến, lời muốn nói đều bị họ dập cho nuốt ngược vào trong, ngồi không được mà đứng lên cũng không phải.
Diêu Ôn Ngọc là người phản ứng nhanh nhất, hơi khom người trên xe tứ luân, nhẹ giọng nói với Doãn Xương trước mặt: “Lão Doãn xuất chiến cửu tử nhất sinh, thấy Phủ quân tự nhiên khó kìm cảm xúc. Mà hôm nay chiến thắng trở về là chuyện tốt, không thích hợp tổn hại thân thể thế này.”
Những lời Diêu Ôn Ngọc nói tựa như đang tâng bốc Thẩm Trạch Xuyên đã có lựa chọn sáng suốt, lão tướng quỳ bên cạnh cảm kích đến độ muốn khóc xối xả, tiện đường vẽ cho phụ tá đằng sau một khung cảnh tình cảm chủ tớ sâu đậm.
Thẩm Trạch Xuyên lúc này mới lựa lời, nói: “Hành quân khổ cực, Phí Thịnh, mau đỡ lão Doãn đứng lên đi. Các tiên sinh cũng đứng lên, cứ ngồi như thường lệ.”
Phí Thịnh đỡ Doãn Xương dậy, Doãn Xương nào dám nhìn thẳng Thẩm Trạch Xuyên, bèn lấy kinh nghiệm đánh trận ra mà đối đãi, không dám thở mạnh.
Khổng Lĩnh dở khóc dở cười, bầu không khí vốn đang thoải mái, bỗng dưng Doãn Xương quỳ như thế khiến mọi người không ai cười nổi nữa.
Cũng may Thẩm Trạch Xuyên kịp thời khống chế bầu không khí, y hạ thấp giọng, so với bình thường thường càng ôn nhu. Y không vội vã, trước tiên hỏi thăm Doãn Xương chuyện ăn mặc lúc hành quân thế nào, rồi lại hỏi khí trời trên đường về đây, cứ thế hết hỏi rồi đáp vài bận, Doãn Xương đã có thể trả lời trơn tru hơn nhiều.
Thẩm Trạch Xuyên bấy giờ mới vào chủ đề chính.
Ban đầu Phí Thịnh còn muốn giấu, nhưng có lẽ mùi của Doãn Xương quá lớn. Lão này hai tháng không tắm cũng không vấn đề gì, nhưng đấy là do bọn họ lăn lộn ngoài chiến trường toàn thân dính đầy máu hôi, lúc này bị hơi nóng trong nội đường hun cho ‘tỏa hương’.
Dư Tiểu Tái ngồi dưới Khổng Lĩnh chăm chú nghe vấn đáp thì đột nhiên thấy một mùi thoang thoảng. Hắn nghiêm túc suy nghĩ đấy là mùi gì, sao mà vừa như mùi cơm thiu trộn mùi thối chân, lại giống nước vo gạo ngâm cá mặn, quả thực chưa từng ngửi qua, độc đáo vô cùng. Mùi này cực kỳ mạnh mẽ, trong nháy mắt đã lan tỏa cả sảnh đường, đồng thời ngấm lâu, khiến khứu giác nhạy bén của Phí Thịnh rất nhanh đã tê liệt.
Thẩm Trạch Xuyên toàn bộ quá trình đều không biến sắc.
Ai cũng có thể lấy tay áo che mũi, duy chỉ Thẩm Trạch Xuyên là không thể. Doãn Xương đánh trận cho y, nếu như bây giờ y lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, thì sẽ làm tổn thương lão đầu này. Huống hồ phần thưởng cho Doãn Xương cũng không được phong phú lắm, lúc trước lại có một lần bại trận, Thẩm Trạch Xuyên mà bịt mũi thì người dưới sẽ khinh thường Doãn Xương.
Doãn Xương không rõ xung quanh đang trải qua những gì, vẫn cứ thao thao bất tuyệt về hỏa súng Phàn Châu cho Thẩm Trạch Xuyên nghe, vừa nói vừa khua tay múa chân, càng nói càng phấn khởi.
Tiêu Trì Dã đến trễ, mấy ngày nay hắn ở lại thao trường Bắc Nguyên, vừa nghe tin Doãn Xương trở về thì đặc biệt đến diện kiến ông lão này. Tiêu Trì Dã bước đến hiên nhà, ra hiệu miễn thông tri.
Cốt Tân giúp Tiêu Trì Dã cởi ngoại bào, tự dưng khịt khịt mũi, lộ ra biểu tình sợ hãi. Tiêu Trì Dã thấy hắn biến sắc, buồn bực hỏi: “Sao vậy?”
Cốt Tân chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng “leng keng” truyền ra từ nội đường, sau đó là tiếng la hốt hoảng của Dư Tiểu Tái: “Ổng xỉu rồi!”
Phí Thịnh nghe tiếng Tiêu Trì Dã đến, sợ Tiêu Trì Dã bước vào cũng sẽ ngửi được mùi, vị ngồi trước hắn lại là Thẩm Trạch Xuyên, nếu y bị xông đến nỗi bất tỉnh thì hắn không gánh được đâu. Doãn Xương đánh thắng trận, mọi người sẽ không trách cứ gì lão, vậy thì sẽ chuyển sang tính sổ với Phí lão thập hắn đây, ai bảo hắn là tùy quân chứ! Xung quanh đều sắp không chống chọi được, Phí Thịnh quả thực là chết oan, hắn quyết tâm, tự mình té sóng soài, điệu nghệ giả chết trước mặt Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên lập tức vơ lấy chiết phiến, lấy khí thế chỉ huy thiên quân vạn mã, trấn định nói: “Mau đỡ đến phòng ăn, mời đại phu đến xem thử. Lão Doãn bôn ba mệt nhọc, Thành Phong, nhanh chóng phái người chuẩn bị nước nóng cho lão Doãn, trước tiên tắm rửa nghỉ ngơi sau đó thiết yến.”
Doãn Xương vừa nghe đến chuyện phải thanh tẩy, gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nói: “Phủ quân, ta không —— ”
Tiêu Trì Dã ở bên ngoài gọi: “Kiều Thiên Nhai.”
“Đến đây đến đây,” Kiều Thiên Nhai khom lưng đi vào, nhanh nhảu vác Doãn Xương lên, thấy ông giãy dụa kịch liệt thì hắn bật cười ha ha, “Lão Doãn, sắp ăn tết rồi, phải tắm thôi!”
Chư vị tiên sinh có mặt trong nội đường dường như trút được gánh nặng ngàn cân, không cần Thẩm Trạch Xuyên mở lời liền hối hả đứng lên mở cửa sổ. Gió lạnh lùa vào, không khí trong lành lướt qua mặt, ai nấy không nhịn được mà cùng hít một hơi thật sâu.