Sài Vạn Hoành lên tiếng, thành viên của Hội Thần Ẩn vây quanh đều dứt khoát xoay người rời đi. Không lâu sau, nơi này chỉ còn lại cao thủ thế hệ trước cùng với Sài Vạn Hoành, Triệu Chính Khải và Cuồng Lôi của Thế Giới Thần Thánh.
Cuồng Lôi cười lớn: “Tôi sẽ báo cáo với chủ nhân về chuyện hôm nay. Tạm biệt các vị!” Dứt lời, Cưồng Lôi nhảy lên cao, biến mất ngay tại chỗ.
Đám người Đông Phương Tây Ngộ, lão tổ nhà họ Tân, lão tổ nhà họ Tiết đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quỳ trước mặt Trương Thác: “Bái kiến tiên đồ!”
Trương Thác ôm quyền: “Các vị tiền bối, không lần hành lễ lớn như thế”
“Đây không phải là lễ lớn” Đông Phương Tây Ngộ nói: “Chúng tôi đều từng được ơn huệ từ Lục Tiên, thề tùy tùng Lục Tiên, đây là lễ nghỉ cơ bản. Nay Lục Tiên đã rời đi, gặp tiên đồ như gặp Lục Tiên”
Trương Thác lắc đầu, không nói gì nữa. Anh đã từng đi theo Lục Giả Hành mấy năm, biết những người này đối đãi với Lục Giả Hành kiểu gì. Trương Thác đưa mắt nhìn Sài Vạn Hoành, cợt cười nói: “Ông nông dân, không ngờ ông lại ở Hội Thần Ẩn, còn có địa vị cao đến thế, xem ra về sau tôi sẽ làm việc dưới tay ông, không có cách nào nhìn ông trồng trọt trước sân vườn của lão Lục nữa rồi”
Sài Vạn Hoành vội lùi về sau một bước, ôm quyền nói: “Sài mỗ không dám nhận”
Trương Thác ôm quyền: “Lần này cảm ơn các vị tiền bối đã nể mặt tôi, tiến đến giải vây giúp tôi”
“Tiên đồ cứ quá lời” Sài Vạn Hoành nói: “Bảy tên tiểu bối Thiên Xu làm việc ngông cuồng, vốn nên bị răn dạy”
“Các vị” Triệu Chính Khải lên tiếng: “Các vị có thời gian ôn chuyện, chỉ bằng cho tôi với Trương Thác trò chuyện mấy câu được không?”
Nhóm người Sài Vạn Hoành nhìn về phía Trương Thác, thấy Trương Thác gật đầu, họ mời rời đi, để lại Trương Thác và Triệu Chính Khải ở đây. Triệu Chính Khải nhìn chung quanh không còn bóng người, hít sâu một hơi rồi nói: “Mấy ngày trước toàn bộ thế giới ngầm lan truyền tin tức đám người Thiên Xu sỉ nhục Lục Tiên, lần này cậu đã nghĩ kỹ muốn mượn Cửu Cục lập uy đúng không?”
Trương Thác không phủ nhận, gật đầu đáp: “Có cơ hội tốt như vậy, tại sao lại không dùng?”
Triệu Chính Khải ném tấm ván lướt sóng sang một bên: “Tôi nhận được tin tức, hành động lúc trước của cậu ở Thành Thánh đã bị người khác ém xuống, đúng không?”
Trương Thác nhún vai, không đáp lời.