Ông ta chỉ muốn giết quách thăng con hỗn láo này, nhưng lại chỉ có một đứa con trai ruột. Vũ Văn Bân mà chết, gia tộc Vũ Văn sẽ không còn người nối dõi.
“Ông giết tôi đi!”
Vũ Văn Bân giận dữ hét: “Nếu năm đó không có ả hồ ly tỉnh kia xen vào, sao tình cảm giữa ông và mẹ tôi lại tan vỡ?”
“Đều tại bà ta, nếu không mẹ tôi sẽ không chết”.
“Nói không chừng chính bà ta tìm người ám sát mẹ tôi!”
Vũ Văn Bân điên cuồng gào thét.
“Bịch!”
Vũ Văn Cao Dương đạp bay anh ta: “Người đâu, đánh gãy hai chân của thằng ranh này cho tôi!”
“Không được phép chữa trị! Tôi muốn nó phải ngồi xe lăn suốt phần đợi còn lại!”
“Phế đi! Đánh phế nó cho tôi!”
Nghe thấy thế, Dương Thanh cũng kinh ngạc.
Người của gia tộc Vũ Văn đều sợ ngây người.
Vũ Văn Bân là con trai duy nhất của Vũ Văn Cao Dương, vậy mà ông ta muốn phế hai chân của con trai mình.
“Xin chủ gia tộc nghĩ lại!”
Một bậc cha chú trong gia tộc vội vàng cầu khẩn: “Vũ Văn Bân làm sai thì vẫn là con trai duy nhất của chủ gia tộc, tương lai còn phải dẫn dát gia tộc. Sao chủ gia tộc có thể phế bỏ hai chân của cậu ấy?”
“Câm miệng!”
Vũ Văn Cao Dương cả giận nói: “Không phế hai chân nó, ai biết nó còn gây ra phiên phức gì?
Tôi thà đánh gãy chân nó, nuôi nó cả đời!”
Còn người muốn cầu xin cho Vũ Văn Bân nhưng đều bị bị ông ta gạt đi, tức giận ra lệnh: “Ai còn dám xin thay nó thì chịu tội với nó đi!”